Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2707: Trang bức không thành lại bị đánh (2)

Chương 2707: Trang bức không thành lại bị đánh (2)
Chỉ là hôm nay, cửa Thiên Uyên cung mở rộng, ở sâu trong Thiên Uyên cung, một đôi mắt giống như thâm uyên làm cho người ta kinh hồn bạt vía, giống như đang chờ đợi người nào đó đến.
Ông!
Hư không vặn vẹo, gợn sóng hiện ra, ba đạo thân ảnh xuất hiện ngoài Thiên Uyên cung, chính là ba người Diệp Hiên.
- Mời.
Đồ thản nhiên ra hiệu mời Diệp Hiên, sau đó sải bước tiến vào thiên uyên cung, hiển nhiên Uyên đang ở trong đó chờ Diệp Hiên.
- Tiểu tử này quả nhiên kiêu ngạo, biết rõ ta vì kinh thiên tuyệt địa, ta muốn giết hắn chỉ trong một ý niệm, nhưng vẫn vững như thái sơn.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
Diệp Hiên cũng là một người kiêu ngạo, chỉ là kiêu ngạo của hắn và Uyên không giống.
Uyên không để bất kỳ kẻ nào vào mắt, trong lòng cho rằng chỉ có mình mới là vô địch, càng có thể đẩy ngang thiên địa vạn cổ.
Mà Diệp Hiên thì khác, hắn có thể nhận rõ hiện thực, đối đãi với người cường đại hơn mình, hắn sẽ lựa chọn cúi đầu, thậm chí phấn đấu khổ tu, cho đến khi làm thịt được người cường đại hơn hắn.
Một đường này đi tới hắn đều làm như vậy, mới có tu vi hôm nay của hắn.
Nói thật, đối với kiêu ngạo của Uyên, Diệp Hiên vô cùng khinh thường.
Loại kiêu ngạo cuồng vọng ngu muội này nếu đổi lại ở vũ trụ hỗn độn hậu thế, Uyên đã chết không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có thể nói thời đại 'Uyên' sinh ra rất tốt, hắn là sinh linh đầu tiên sinh ra của thời đại Thượng cổ, từ lúc bắt đầu tu luyện vẫn luôn đứng đầu, cũng không có bất kỳ cường địch nào có thể mang đến cho hắn áp lực, điều này cũng thúc đẩy hắn không xem bất luận kẻ nào vào mắt.
Nhưng hôm nay thì khác, Diệp Hiên sẽ cho Uyên hiểu được một đạo lý, trước mặt người mạnh hơn ngươi, kiêu ngạo của kẻ yếu là yếu ớt đến mức nào, Diệp Hiên càng cho hắn biết cái gì gọi là tôn ti.
Diệp Hiên tản bộ tiến vào Thiên Uyên cung, một nụ cười tàn bạo lộ ra từ khóe miệng hắn.
...
Thiên Uyên cung.
Một vương tọa cao cao tại thượng, một thân ảnh giống như vực sâu vạn trượng, khí tức vạn cổ thiên uyên từ từ nở rộ, thậm chí ảnh hưởng đến thời không xung quanh, làm cho người ta có một loại cảm giác rung động thần hồn.
'Uyên'.
Hắn mặc một bộ hắc y, tóc trắng xóa, da thịt như ngà voi điêu khắc, một đôi mắt hắc ám mà thâm thúy, càng giống như hai vòng xoáy, muốn hút linh hồn vạn vật chúng sinh vào trong đó.
Uyên thản nhiên nhìn ba người Diệp Hiên tiến vào Thiên Uyên cung, cho dù biết rõ Diệp Hiên là cửu biến kinh thiên, nhưng hắn cũng không đứng dậy nghênh đón.
Cao cao tại thượng, vạn cổ vô địch.
Đây là vạn cổ đại thế của 'Uyên', cho dù 'Hoang' trong truyền thuyết đến, cũng vẫn như cũ không cách nào làm cho hắn có nửa điểm động dung.
- Ngươi cuối cùng đã đến.
Uyên ở cao trên vương tọa, hắn nhìn xuống Diệp Hiên bên dưới, con ngươi như hắc ám thâm uyên hiện ra vẻ miệt thị thản nhiên.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên nhíu mày nhìn về phía Uyên trên vương tọa, ánh mắt tựa như đang nhìn ngu ngốc.
Diệp Hiên lúc ở nhân gian giới nhớ rõ có một câu nói, có thực lực mới gọi là trâu bò, không có thực lực còn giả vờ trang bức.
Tuy rằng những lời này có chút thô bỉ, nhưng lại rất thích hợp với Uyên lúc này.
Tu vi Diệp Hiên như thế nào?
Đáp: Kinh thiên tuyệt địa.
'Uyên' có tu vi gì?
Đáp: Nghịch Thiên ngũ biến.
Ngươi là một con kiến hôi nghịch thiên ngũ biến, sao dám giả bộ trước mặt kinh thiên tuyệt địa?
Đối với loại ngu ngốc cuồng vọng tự đại này, Diệp Hiên cũng không có bất kỳ thủ đoạn nhân từ nào.
Ầm ầm.
Ngay sau đó, chuyện khủng khiếp xảy ra.
Năm ngón tay Diệp Hiên ầm ầm nâng lên, 'Uyên' ở trên vương tọa trong nháy mắt bay lên, sau đó không khống chế được bị Diệp Hiên hút đến trước mặt.
Ba!
Diệp Hiên trở tay tát mạnh vào mặt Uyên, trực tiếp đánh hắn bay đi, hung hăng rơi xuống đất.
Phốc phốc.
Trong miệng Uyên phun ra một ngụm máu tươi, cả người hắn như chó chết nằm ở trên mặt đất, một cái tát này của Diệp Hiên trực tiếp khiến hắn cho choáng váng.
Không thể tin được.
Không thể tin tưởng.
Thậm chí cảm giác mình chìm sâu trong cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại.
Uyên ngơ ngác vuốt ve gò má, cả người hoàn toàn lâm vào trong hoảng hốt, không thể tin được mình lại bị Diệp Hiên tát một cái.
Sỉ nhục cực lớn chưa bao giờ có.
Uyên biết 'Hoang' rất mạnh, đã là tồn tại cửu biến kinh thiên, lại càng là tồn tại tung hoành tam đại niên đại.
Nhưng trong lòng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không yếu hơn 'Hoang', tuy rằng hắn hiện tại chỉ là Nghịch Thiên ngũ biến, nhưng cũng chỉ bởi vì hắn sống không lâu bằng 'Hoang'.
Nếu hai người ở cùng một thời đại, Uyên dám vô cùng tự tin nói, 'Hoang' tuyệt đối phải khuất phục dưới hắn.
Uyên là một người cực kỳ kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không để bất cứ ai vào mắt, hắn tự tin chính là vô địch.
Tuy rằng 'Hoang' là kinh thiên tuyệt địa, nhưng hắn lại cho rằng 'Hoang' giống như hắn, cũng là một người cực kỳ kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không làm nhục hắn trong thời kỳ hắn yếu ớt.
Nhưng hắn trăm triệu lần thật không ngờ, 'Hoang' không cấm kỵ cái gì, lại vừa mới gặp mặt đã hung hăng tát hắn một cái.
Vô cùng nhục nhã, tức hận trong lòng.
- Hoang, ngươi dám làm nhục ta?
Uyên tức giận tỉnh lại, ánh sáng thiên uyên đáng sợ vờn quanh, cho dù hắn chỉ là nghịch thiên ngũ biến, nhưng lại phát ra khí tức làm cho tim người ta đập nhanh.
Phanh.
Không đợi Uyên từ trên mặt đất bò lên, nghênh đón hắn chính là một mặt giày rộng thùng thình, mặt giày này hung hăng giẫm lên mặt hắn, một cước giẫm một nữa đầu hắn xuống mặt đất, càng làm cho cả Thiên Uyên điện chấn động kinh khủng.
- Ta nhục ngươi thì như thế nào?
Không biết từ khi nào, Diệp Hiên đã đến trước mặt Uyên, bàn chân rộng lớn kia giẫm lên mặt Uyên, càng hung hăng giẫm lên đầu hắn, nụ cười khinh miệt tàn bạo lộ ra từ khóe miệng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận