Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1312 - Thánh Vẫn



Chương 1312 - Thánh Vẫn




Phanh!
Đồng thời, tinh không đại trận cuối cùng bị tứ đại Thánh Nhân đánh nát, nhưng khi tứ đại Thánh Nhân nhìn thấy Hồng Mông Tử Khí trong tay Diệp Hiên, bọn họ ngốc trệ tại chỗ, giống như mất đi linh hồn.
Phốc phốc.
Trong miệng Nữ Oa lại phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là máu đã thành đỏ tươi, không còn màu vàng rực rỡ như trước, cả người đều mềm nhũn té trên mặt đất, lộ ra uể oải không chịu nổi.
Ô —— ô —— ô!
Bỗng nhiên, tinh không biến ảo, tiếng gió nổi lên, tam thập tam trọng thiên ngoại trở nên ảm đạm, biển sao đang dị động trở nên bình ổn, từng viên tinh thần ngưng trệ, từng mảnh mây đen che đậy tinh không vô biên.
Răng rắc!
Một đạo kinh lôi màu vàng xẹt qua trong mây đen nặng nề, một cỗ khí tức vạn vật bi thương tràn ngập, từng đạo thiên địa pháp tắc đang tan rã, từng tiếng thiên đạo thánh âm đang tấu vang.
Ào ào!
Mây đen vô biên vô hạn đang tan vỡ, trút xuống mưa lớn, chỉ là nước mưa này có màu đỏ như máu, không ngừng nhỏ xuống trong tinh không, càng rơi xuống hạ giới.
Không chỉ là ba mươi ba tầng thiên ngoại, toàn bộ tam giới đều tràn ngập mây đen vô biên, nước mưa màu máu kia tưới xuống, hư không chư thiên càng truyền đến âm thanh khóc lóc đầy thần bí.
- Thánh vẫn?
- Đây là Thánh vẫn?
Nguyên Thủy Thiên Tôn mặc cho nước mưa màu máu tưới vào người, hắn ngơ ngác nhìn lên tinh không, trong miệng truyền đến tiếng nói đầy sợ hãi.
- Truyền thuyết dĩ nhiên là thật, Thánh Nhân ngã xuống, thiên địa đại biến?
Sắc mặt Tây Phương Nhị Thánh cũng trắng bệch, hoàn toàn lâm vào một loại cảm xúc khủng hoảng.
- Làm thế nào... Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Hậu Thổ tắm rửa vào trong cơn mưa máu do Thánh Vẫn tạo ra, run rẩy thì thầm, cả người càng không ngừng lùi lại, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng thất thố chứng minh trong nội tâm nàng sợ hãi đến mức nào.
Thánh Nhân đã ngã xuống.
Đây là thiên đạo bi thương, càng là thiên địa khóc lóc, Thánh Nhân giống như con cưng của thiên đạo, khi thánh tâm của Nữ Oa bị đào, Hồng Mông Tử Khí bị rút ra, nàng đã không còn là Thánh Nhân, không khác gì thân tử đạo tiêu.
- Ha ha!
Bỗng nhiên, một tiếng cười càn rỡ truyền đến, chỉ thấy Diệp Hiên ở giữa mưa máu do Thánh vẫn đang ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, mà Nữ Oa vẫn như cũ bị Kim Cương Trạc giam cầm, không còn chút sức lực nào quỳ xuống trước mặt hắn.
- Thánh Nhân không chết?
- Đây chẳng qua là một trò đùa lớn.
Diệp Hiên rất điên cuồng, hắn ngửa mặt lên trời dữ tợn gầm thét, trên mặt tràn đầy hưng phấn tàn khốc.
- Sư phụ... Sư huynh cứu ta!
Lúc Diệp Hiên cười điên cuồng, chỉ thấy Nữ Oa suy yếu không thôi, giống như một con chó cái nằm rạp trên mặt đất, quanh thân nàng không còn thiên đạo thánh lực gì, chỉ đang run rẩy vươn tay về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, trong mắt hiện ra khát vọng được sống sót.
Giờ phút này, Nữ Oa bị đào thánh tâm, càng bị đoạt Hồng Mông Tử Khí, nàng đã không phải Thánh Nhân, nhiều nhất cũng chỉ là một Chuẩn Thánh bình thường.
Tuy Nữ Oa hiện tại còn sống, nhưng nàng biết rõ, Diệp Hiên sẽ không bỏ qua cho mình, sau một khắc có lẽ sẽ lấy tính mạng của nàng, mà hiện tại chỉ có đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn mới có thể cứu nàng.
Tiếng cầu cứu suy yếu của Nữ Oa làm cho tứ đại Thánh Nhân tỉnh lại từ trong ngốc trệ, mà tiếng cười cuồng của Diệp Hiên cũng ngừng lại, Diệp Hiên cũng không trực tiếp hạ sát thủ, ngược lại, vẻ mặt tràn đầy âm độc bạo ngược nhìn về phía Nữ Oa, giống như đang chờ xem một hồi kịch hay sắp diễn ra.
Tại thời điểm này.
Nữ Oa phủ phục dưới đất hèn mọn như con kiến hôi, thánh vẫn mưa máu không ngừng tưới lên người nàng, làm cho nàng thê thảm đến đáng thương.
Đối mặt với Nữ Oa cầu cứu, Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ nhíu mày, vẻ mặt dần dần trở nên lãnh đạm, tránh đi đôi mắt của Nữ Oa, giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
- Nữ Oa, nếu ngươi đã mất đi Thánh vị, vậy cũng không phải sư muội của ta, đây là mệnh số của ngươi, ngươi liền thuận theo ý trời đi thôi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vô tình lên tiếng.
- Nguyên... Nguyên Thủy sư huynh?
Nữ Oa giật mình, nắm chặt hai nắm đấm, một tia tự giễu hiện ra trên mặt, Nữ Oa rốt cục hiểu được, khi nàng mất đi Thánh vị, nàng giờ phút này đã không còn là thứ gì ở trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn.
- Tiếp Dẫn sư huynh, Chuẩn Đề sư huynh.
Nữ Oa cắn chặt hai môi, gian nan nhìn về phía Tây Phương Nhị Thánh, nhưng thân thể Tây Phương Nhị Thánh hơi nghiêng sang một bên, căn bản không nhìn nàng một cái, càng lộ ra vẻ lạnh lùng không gì sánh được.
Dưới Thánh Nhân đều là con kiến hôi!
Nữ Oa rốt cục cảm nhận được hàm ý của những lời này, điều này cũng làm cho trong hốc mắt nàng không ngừng tràn ra nước mắt trong vắt, nàng gắt gao nhìn chằm chằm đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn, trong mắt hiện ra một tia oán độc.
- Nữ Oa, hôm nay, đại hạn của ngươi đã đến, để bổn đế tự mình đưa ngươi lên đường.
Diệp Hiên lạnh lùng nói, sát khí tàn khốc xẹt qua hai mắt, không mềm lòng khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Nữ Oa.
Ầm ầm!
Diệp Hiên chậm rãi nâng tay lên, giống như nâng lên trời cao đất dày, lực lượng hủy thiên diệt địa ngưng tụ trong tay, giống như sau một khắc sẽ giết chết Nữ Nạp tại chỗ.
- Đông Hoàng, ta là người của Yêu tộc, niệm tình ngươi và ta cùng một tộc, cầu ngươi giúp ta cầu xin Diệp Thiên Đế thả ta một mạng.
Khi tử vong ập đến, Nữ Oa thật sự cảm thấy sợ hãi, nàng cất tiếng khóc rống, không còn nửa điểm uy nghiêm của Thánh Nhân, càng quay sáng cầu khẩn Đông Hoàng Thái Nhất, bởi vì nàng biết, giờ phút này, người có thể giúp nàng cũng chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất.
- Nữ Oa, sớm biết hôm nay cần gì làm những truyện trước kia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận