Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1016 - Man thiên quá hải (2)



Chương 1016 - Man thiên quá hải (2)




Chỉ là Phong Đô Đại Đế tuyệt đối không ngờ rằng, đệ tử thân truyền của hắn Hoàng Mạc Chi lại là người của Diệp Hiên, mà hết thảy hắn đều bị Diệp Hiên cùng Hoàng bàn tử tính kế, chỉ sợ nếu hắn biết được kết quả này, rất có thể sẽ phun ra một ngụm máu, thế nhất định phải giết chết Hoàng bàn tử cùng Diệp Hiên.
Hoàng bàn tử kể lại hết những gì trải qua, Côn Bằng cùng Khổng Tuyên sớm đã ngốc trệ, hơn mười hơi thở trôi qua mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt nhìn Diệp Hiên có vẻ phức tạp.
Đáng sợ, thật đáng sợ, đáng sợ không cách nào tưởng tượng.
Hai người làm sao cũng không nghĩ tới, lòng dạ Diệp Hiên vậy mà sâu, vậy mà đùa bỡn các đại Chuẩn Thánh trong lòng bàn tay, càng là có được chí bảo Hồng Mông Tử Khí.
- Thần, bội phục bội phục.
Côn Bằng khom người cúi đầu, từ đáy lòng cảm thấy kính sợ Diệp Hiên, nội tâm của hắn cảm thấy may mắn, hắn lựa chọn đi theo Diệp Hiên, nếu hắn thật trở về Thượng Cổ Yêu Đình, chỉ bằng thủ đoạn Diệp Hiên, tương lai hắn tất sẽ chết không có chỗ chôn.
- Ha ha, hiền đệ, ta xem như phục ngươi.
Khổng Tuyên cất tiếng cười to, trong mắt có vẻ cực kỳ bội phục.
- Hồng Mông Tử Khí là mấu chốt thành thánh, ta thế nào có thể từ bỏ?
Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói.
Diệp Hiên đạt được Hồng Mông Tử Khí, Hoàng bàn tử lần nữa trở về, nội tâm hai đại Chuẩn Thánh kính nể, có thể nói đại kế Diệp Hiên toàn thắng, giờ phút này tâm tình bốn người vô cùng tốt.
- Đạo hữu dùng chiêu man thiên quá hải này quả nhiên là hảo thủ đoạn, bần đạo bội phục bội phục.
Bỗng nhiên, một đạo âm thanh đột ngột truyền đến, hư không nở rộ gợn sóng, một vị đạo nhân áo xanh dạo bước đi ra, hai mắt bình tĩnh nhìn Diệp Hiên.
- Lục Áp.
Sắc mặt Côn Bằng đại biến, Hắc Bạch yêu quang bộc phát ra, uy năng cực kỳ khủng bố đang toả ra, ánh mắt nhìn về phía Lục Áp cực kỳ nghiêm trọng.
- Lục Áp, ngươi không nên xuất hiện.
Hai mắt Khổng Tuyên lạnh lùng, Ngũ Sắc Thần Quang dập dờn, hắn không nghĩ tới Lục Áp vậy mà lại xuất hiện trước mặt bọn hắn, chẳng phải tất cả mọi chuyện đều bại lộ trong mắt Lục Áp?
Giờ phút này, hai mắt Diệp Hiên híp lại, nụ cười trên mặt đã không còn, hắn cũng không nghĩ tới, chiêu này của bản thân vậy mà lại bị Lục Áp nhìn thấu, ngược lại để hắn đi theo đến nơi này.
- Các ngươi muốn giết bần đạo?
Lục Áp mỉm cười, bước chậm đi tới bọn người Diệp Hiên, quanh thân không có chút khí thế, ngược lại mỉm cười nhẹ gật đầu với Diệp Hiên.
- Lui ra.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên khẽ lên tiếng, điều này cũng khiến Côn Bằng cùng Khổng Tuyên khẽ giật mình, thu lại sát cơ, ánh mắt nhìn về phía Lục Áp đạo nhân cực kỳ bất thiện, ẩn ẩn vẻ nghiêm trọng.
Phải biết tu vi Lục Áp đạo nhân cực cao, Chuẩn Thánh cũng không dám chọc, Trảm Tiên Phi Đao trong tay hắn vừa mới giết một vị Chuẩn Thánh, cho dù ba người liên thủ cũng chưa chắc có thể hạ được người này, nếu Lục Áp đem tin tức Diệp Hiên đạt được Hồng Mông Tử Khí truyền ra, tất nhiên sẽ để Diệp Hiên gặp một trận đại kiếp không cách nào tưởng tượng.
Ba —— ba —— ba.
Diệp Hiên vỗ tay, hai mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lục Áp nói:
- Đạo hữu quả nhiên bất phàm, vậy mà có thể nhìn thấu thủ đoạn của bản đế.
- Ha ha.
Lục Áp lên tiếng cười nói:
- Diệp Thiên Đế nói đùa, kỳ thật bần đạo không có nhìn thấu thủ đoạn của ngươi, chỉ là bần đạo rất tò mò, bọn người Đế Tuấn vì Hồng Mông Tử Khí đã chặn giết Phong Đô đạo hữu, vì sao hết lần này tới lần khác Diệp Thiên Đế ngươi không để ý đến Hồng Mông Tử Khí, mới khiến bần đạo một đường đi theo, muốn nhìn đến tột cùng đạo hữu giấu giếm bí mật gì.
- Vậy bây giờ ngươi đã thấy được?
Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, trên mặt từ đầu đến cuối đều là nụ cười ôn hòa, nhưng thiên địa hiện tại dần dần hắc ám, một cỗ khí cơ cực kỳ đáng sợ khóa chặt Lục Áp, càng gắt gao đóng kín nơi này.
- Ngươi nghĩ ngươi có thể giết ta?
Lục Áp khẽ mỉm cười nói.
- Chỉ có người chết mới có thể bảo thủ bí mật.
Diệp Hiên mỉm cười khẽ nói, chỉ là nụ cười của hắn ẩn chứa vô tận sát cơ, ánh mắt nhìn về phía Lục Áp hiện ra một vẻ tàn khốc.
Đông —— đông —— đông.
Hư không trầm đục, sát cơ tràn ra, Côn Bằng cùng Khổng Tuyên dậm chân tiến lên, ẩn ẩn phong kín Lục Áp, khí thế khủng bố khóa chặt Lục Áp, hiển nhiên không muốn để hắn rời khỏi đây.
Hồng Mông Tử Khí can hệ trọng đại, nếu để tin tức này truyền ra, tất nhiên sẽ khiến Diệp Hiên rước lấy vô tận phiền phức, chỉ có trấn sát Lục Áp ở đây, mới có thể bảo trụ bí mật.
- Chậm đã.
Không đợi ba người Diệp Hiên động thủ, Lục Áp bỗng nhiên lên tiếng, nụ cười trên mặt cũng tan biến không thấy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng trở nên trịnh trọng.
- Diệp Thiên Đế, có thể nghe một lời của bần đạo?
Lục Áp trầm giọng nói.
- Ồ?
Hai mắt Diệp Hiên híp lại, không động thủ, bởi vì hắn luôn cảm thấy Lục Áp có gì đó quái lạ, hắn biết rõ bên mình có ba đại Chuẩn Thánh, nhưng hết lần này tới lần khác dám xuất hiện ở trước mặt, đây chính là một nghi vấn rất lớn.
- Đạo hữu phải chăng cảm thấy chỉ cần giết bần đạo, tin tức ngươi đạt được Hồng Mông Tử Khí sẽ không truyền ra ngoài?
Lục Áp chậm rãi mà đàm đạo.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Diệp Hiên cười lạnh nói.
- Đạo hữu quả thực trí kế vô song, nhưng đạo hữu cẩn thận hồi tưởng một chút, mặc dù ngươi không lộ ra điểm gì đáng ngờ, nhưng là vị Hoàng Mạc Chi này, không hành tung của hắn cách nào giấu diếm.
Lục Áp chỉ tay về Hoàng bàn tử, trầm trọng nói.
- Ừm?
Theo lời Lục Áp, sắc mặt Diệp Hiên hơi biến, như hiểu ra điều gì, trong nháy mắt khí tức cả người hạ xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận