Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1265 - Thi ân



Chương 1265 - Thi ân




Ầm.
Lưu quang thiên địa, pháp tắc diệt vong, Đế Tuấn chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố đột nhiên trấn áp trên người hắn, trực tiếp xóa đi đại thuật yên diệt của hắn không còn tăm hơi, càng khiến cho toàn bộ thân hình hung hăng của hắn rơi đập trên mặt đất.
- Ồn ào!
Diệp Hiên nhướng mày, cuối cùng nhìn lại hướng Đế Tuấn, mà khi Đế Tuấn nhìn thấy hình dáng Diệp Hiên, cả người đều ngốc trệ tại chỗ, linh hồn như ngưng trệ, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
- Là... Là ngươi?
Trọn vẹn qua đi ba hơi thở, Đế Tuấn hãi nhiên lên tiếng, hắn làm sao cũng không ngờ, một người không rõ sống chết vậy mà lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Diệp Hiên, là Diệp Hiên.
Phong Bá run rẩy thét lên, sắc mặt ngàn đại yêu đột biến, trong nháy mắt vây quanh Diệp Hiên ở giữa, chỉ là ánh mắt mỗi người nhìn về phía Diệp Hiên đều hiện ra vẻ cực kỳ kiêng dè.
- Diệp... Diệp Thiên Đế... Chuyện gì cũng từ từ... Chớ có hại tính mệnh Đông Hoàng bệ hạ.
Vũ Bá rung động mở miệng, chỉ vì bàn tay Diệp Hiên chụp lên đỉnh đầu, từng sợi hắc vụ vờn quanh lòng bàn tay Diệp Hiên, khiến đám người muốn cứu Đông Hoàng Thái Nhất có cảm giác hồi hộp cực lớn.
- Diệp Hiên, thả đại ca ta, nếu như ngươi muốn báo mối thù năm đó, ta có thể mặc cho ngươi xử trí.
Cuối cùng Đế Tuấn từ cảm xúc kinh hãi hồi tỉnh lại, hắn nhanh chân đi tới Diệp Hiên, trong miệng phát ra lời tuyệt vọng.
Năm đó hai đại Thiên Đình đại chiến, đánh thiên băng địa liệt, cũng khiến cho hai đại Thiên Đình gặp trọng thương cực lớn, hôm nay Diệp Hiên xuất hiện trước hai người, thế nào lại bỏ qua cho hai huynh đệ bọn hắn?
Đế Tuấn đã tỉnh táo lại, hiện tại hắn chỉ hi vọng Diệp Hiên nhưng bỏ qua cho Đông Hoàng Thái Nhất, dù hắn chết trong tay Diệp Hiên cũng không tiếc.
- Thả đại ca ta.
Một trăm lẻ tám đạo yêu quang phóng lên tận trời, Đế Tuấn thăng hoa không thôi, thân thể của hắn cuồng bạo phồng lên, bắn ra yêu quang che trời, hiển nhiên đã có ý liều mạng với Diệp Hiên.
- Nhị... Nhị đệ... Dừng tay.
Bỗng nhiên, một giọng nói cực kỳ suy yếu truyền đến, giọng nói này vừa vang lên, cả người Đế Tuấn liền giật ngay tại chỗ, một trăm lẻ tám đạo yêu quang sau lưng lập tức bất ổn, hơn ngàn đại yêu vây quanh Diệp Hiên càng lên tiếng kinh hô.
- Đông Hoàng bệ hạ?
- Đại ca?
Một màn cực kỳ quỷ dị xuất hiện, chỉ thấy Đông Hoàng Thái Nhất chậm rãi mở mắt ra, hiển nhiên tiếng nói vừa rồi chính là từ trong miệng hắn truyền ra, giờ phút này toàn thân hắn được hắc vụ bao vây, bàn tay Diệp Hiên vẫn y nguyên đặt trên đỉnh đầu hắn.
- Diệp Thiên Đế đang cứu tính mệnh ta, các ngươi còn không mau mau dừng tay.
Đông Hoàng Thái Nhất khàn khàn quát lớn.
- Cái gì?
Nghe Đông Hoàng Thái Nhất nói, Đế Tuấn kinh nghi lên tiếng, nhưng vẫn nhanh chóng thu hồi tu vi bản thân, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ khó tin.
Đế Tuấn làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên xuất hiện nơi này không chỉ không ra tay với hai huynh đệ bọn hắn, ngược lại còn cứu tính mệnh Đông Hoàng Thái Nhất, đây quả thực là không dám tin.
Mặc dù Đế Tuấn không thể tin được loại chuyện hoang đường này, nhưng bây giờ chính miệng Đông Hoàng Thái Nhất nói, há lại là giả, mà Diệp Hiên cũng không làm thương tổn gì huynh trưởng của hắn, điều này cũng khiến cho Đế Tuấn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn có vẻ cảnh giác đề phòng Diệp Hiên, rất sợ Diệp Hiên đang có âm mưu quỷ kế gì.
Qua đi một hồi, trọn vẹn nửa canh giờ trôi qua, Diệp Hiên rốt cuộc cũng thu hồi bàn tay đặt trên đầu Đông Hoàng Thái Nhất, lúc đầu khuôn mặt Đông Hoàng Thái Nhất tái nhợt không máu giờ trở nên hồng nhuận.
- Đa tạ ân cứu mạng của Diệp Thiên Đế.
Đông Hoàng Thái Nhất khom người cúi đầu trước Diệp Hiên, trên mặt biện ra vẻ cực kỳ phức tạp, hiển nhiên hắn cũng không hiểu vì sao Diệp Hiên muốn cứu tính mạng hắn.
- Hỗn Độn Chung tương liên với huyết mạch của ngươi, mất đi Hỗn Độn Chung tức là chặt đứt con đường bản nguyên của ngươi, mặc dù ta ổn định lại con đường bản nguyên cho ngươi, nhưng đây cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, nếu như ngươi không cách nào đoạt lại Hỗn Độn Chung, tối đa ngươi cũng chỉ có thể sống thêm vạn năm nữa.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng nói.
- Sống thêm vạn năm, Đông Hoàng đã thỏa mãn, đa tạ ân viện thủ của Diệp Thiên Đế.
Đông Hoàng Thái Nhất đắng chát cười một tiếng, không người nào có thể hiểu rõ thương thế bản thân nghiêm trọng đến mức nào hơn hắn, lần này may mắn có Diệp Hiên ra tay, nếu không mất đi Hỗn Độn Chung hôm nay hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Có thể sống thêm vạn năm?
Đế Tuấn nhanh chân bước đến, sắc mặt trở nên cực kỳ nhợt nhạt, khi hắn nghe được lời hai người đối thoại, đây quả thực chính là một tin dữ cực lớn.
Không, không chỉ là tin dữ đối với Đế Tuấn hắn, mà còn đối với toàn bộ Thượng cổ Yêu đình, còn hàng vạn vạn Yêu tộc trong tam giới, đây đều là tin dữ cực lớn.
- Đại ca?
Đế Tuấn rung động mở miệng, hai tay gắt gao nắm chặt, hốc mắt đã hồng nhuận, nếu không phải mình lỗ mãng xúc động, làm thế nào Hậu Thổ có cớ mà xông lên, khiến Đông Hoàng Thái Nhất mất đi Hỗn Độn Chung, rồi có kết cục như bây giờ?
Tự trách, hối hận, không cam lòng, còn có oán giận thao thiên, các loại tâm tình cực kỳ phức tạp sinh sôi trong lòng Đế Tuấn, nhìn khí tức hư nhược trên người Đông Hoàng Thái Nhất, thể xác tinh thần Đế Tuấn đều rung động, cảm giác áy náy cực lớn gặm nuốt lấy tinh thần của hắn, khiến hắn đau đớn nói không ra lời.
Đông Hoàng Thái Nhất hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tư áy náy của Đế Tuấn, điều này cũng khiến hắn tự nhiên cười nói:
- Nhị đệ, ngươi chớ có tự trách, hôm nay Hậu Thổ kia gọi đám người ta vào trong, là nàng không có dự định bỏ qua cho ngươi và ta, cho dù không là ngươi, Hậu Thổ kia cũng sẽ tìm lý do khác đoạt Hỗn Độn Chung của ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận