Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1799: Cấm kỵ - Nghịch tự quyết (2)

Chương 1799: Cấm kỵ - Nghịch tự quyết (2)
Chợt, khô bại tử quang ầm ầm bộc phát, khí tức vạn cổ âm ảnh đại thịnh, khí thế cả người trong nháy mắt khôi phục đến đỉnh phong, từng đạo tử quang thần bí xoay quanh trên người, để Diệp Hiên kinh hãi khẽ run.
Thật là một lão quái vật, trong chốc lát đã tu thành Kiếp Tiên Biến, xem ra thương thế của hắn tựa như cũng bởi vì Kiếp Tiên Biến mà tăng nhanh tốc độ phục hồi.
Nội tâm Diệp Hiên chấn động gào thét, tuy rằng hắn đã sớm có chuẩn bị, nhưng giờ phút này nhìn thấy khí tức biểu lộ ra từ Vạn Cổ âm ảnh, trong lòng vẫn hung hăng chấn động một cái.
Ông!
Khô bại tử quang dần dần bình ổn, Vạn Cổ âm ảnh từ từ phun ra một ngụm trọc khí, lúc này mới nhìn thẳng về phía Diệp Hiên.
- Cái gọi là Kiếp Tiên biến, đều ở một chữ biến, biến này tăng lên tiềm lực của ngươi, mà không phải tăng lên tu vi ngươi. Pháp môn mà ngươi tu luyện quá mức hỗn tạp, Kiếp Tiên Biến tác dụng lên mỗi một pháp môn của ngươi, môn cấm kỵ thuật này bị phân tán, tự nhiên cũng không thể hiện ra uy năng xứng đáng.
- Hiện tại ngươi chỉ cần thi triển Kiếp Tiên Biến ở trên một loại pháp môn, xem có biến hóa mới hay không.
Vạn Cổ âm ảnh lên tiếng chỉ điểm.
- Sao?
Một câu đánh thức người trong mộng, khi nghe Vạn Cổ âm ảnh chỉ điểm, đôi mắt Diệp Hiên trong nháy mắt sáng lên, vội vàng thi triển Kiếp Tiên Biến tăng phúc cho Táng Thiên Công.
Ầm ầm!
Sau một khắc, chuyện cực kỳ khủng bố xuất hiện, một luồng hôi mang khủng bố bộc phát ra từ quanh thân Diệp Hiên, tu vi hắn vốn là Âm Cực cảnh đột nhiên bước vào trong Dương Sinh cảnh, một vầng sáng màu vàng vờn quanh quanh người.
- Thì ra là như thế!
Sau một khắc, Diệp Hiên đột nhiên tán đi kiếp tiên biến, đáy mắt xẹt qua vẻ tự giễu, mình thật ngu xuẩn, không ngờ một vấn đề đơn giản như vậy lại quấy nhiễu mình thời gian thật dài, nếu không phải hôm nay được Vạn Cổ âm ảnh chỉ điểm, chỉ sợ môn Kiếp Tiên Biến này của hắn sẽ liền muốn phung phí của trời.
- Hẳn là ngươi lĩnh ngộ ra Kiếp Tiên biến từ trên Phá Hư Thiên đỉnh, nếu ta đã học được pháp môn của ngươi, tự nhiên khinh thường chiếm tiện nghi của ngươi, giống nhau, ta sẽ dạy ngươi một môn cấm kỵ đại thuật, về phần ngươi có thể học được hay không liền nhìn chính ngươi.
Vạn Cổ âm ảnh có lai lịch cực kỳ kinh người, hắn càng có kiêu ngạo của bản thân, tuy nhìn như hắn chỉ điểm Diệp Hiên về Kiếp Tiên Biến, nhưng hắn cũng học được pháp môn này, tự nhiên không muốn thiếu Diệp Hiên nhân tình.
- Đa tạ tiền bối.
Diệp Hiên mỉm cười.
- Ta có tám môn đại thuật cấm kỵ, mỗi môn đều được xưng vạn cổ khó tìm, ngươi muốn học loại nào?
Vạn Cổ âm ảnh không có nói nhảm, hắn đã sớm biết Diệp Hiên ngấp nghé đại thuật cấm kỵ của hắn, giờ phútnày cũng biểu hiện rất khẳng khái.
- Không biết tiền bối có thể giới thiệu tám môn đại thuật cấm kỵ này hay không?
Diệp Hiên trầm ngâm nửa ngày, nói.
- Huyễn, Diệt, Sát, Khốn, Phong, Phạt, Nghịch, Chuyển.
- Ngươi muốn học môn nào?
Vạn Cổ Âm Ảnh nói ngắn gọn, cũng không có giới thiệu quá nhiều với Diệp Hiên.
Diệp Hiên trầm ngâm nửa ngày, khổ sở suy tư áo nghĩa của tám chữ, thời gian ước chừng một nén nhang về sau, ánh mắt hắn nhất định, trong lòng đã có quyết định.
- Nghịch!
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Ừm?
Nghe Diệp Hiên lựa chọn, khí tức Vạn Cổ âm ảnh cứng lại, hắn vốn tưởng rằng dựa theo tính tình Diệp Hiên, hẳn là sẽ lựa chọn 'Sát' không ngờ lại lựa chọn 'Nghịch'.
- Ngươi thực sự quyết định?
Vạn Cổ Âm Ảnh trầm giọng nói.
- Quyết định rồi.
Diệp Hiên nói năng có khí phách.
- Được.
Vạn Cổ âm ảnh chậm rãi gật đầu.
Thật ra, Diệp Hiên cũng không biết, Vạn Cổ Âm Ảnh cũng không muốn truyền 'Nghịch' cho hắn, bởi vì trong bát đại cấm kỵ pháp môn, 'nghịch' xếp hạng top ba, có thể nói đây là cấm kỵ đại thuật mà hắn cực kỳ coi trọng, hắn có thể sống đến bây giờ phần lớn đều dựa vào môn Nghịch Tự Quyết này.
Nói là nghịch tạo hóa hỗn độn, đoạt huyền cơ vũ trụ cũng không quá mức.
Tuy nhiên Vạn Cổ âm ảnh đã hứa hẹn, cho dù trong lòng hắn có không nỡ, nhưng cũng sẽ không thất tín.
- Ta chỉ diễn luyện một biến, có thể tu thành toàn bộ hay không thì xem chính ngươi.
Ầm ầm.
Vạn Cổ âm ảnh từ từ đứng dậy, khô bại tử quang luân chuyển không ngớt quanh người hắn, từng đạo kinh văn được tụng ra từ trong miệng hắn, từng luồng khí tức thần bí khó lường bắt đầu nở rộ quanh người.
- Vạn cổ có luân hồi, thiên địa cũng tịch diệt, từ sống đến chết, cũng từ chết mà sinh, không phá thì không xây được, nghịch loạn mà đứng...
Vạn Cổ âm ảnh đang diễn hóa cấm kỵ đại thuật, quanh thân hắn tiêu tan bất định, giống như muốn biến mất ở trong mắt Diệp Hiên, tựa như không tồn tại trong thiên địa.
Diệp Hiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Vạn Cổ âm ảnh, hắn ghi nhớ toàn bộ kinh văn mà đối phương đọc vào trong đầu, chăm chú quan sát động tác Vạn Cổ âm ảnh bóp ấn diễn hóa ra pháp môn cấm kỵ, một cỗ khí tức thần bí mơ hồ tràn ra ở xung quanh Diệp Hiên.
Thời gian trôi qua từng chút, có lẽ một ngày, cũng có thể là một vạn năm, lại tựa như trôi qua một cái nguyên hội, thời gian hiện tại giống như đều biến thành hư ảo, người ta không phát hiện được nửa điểm tung tích.
Khi Vạn Cổ Âm Ảnh thu công, Diệp Hiên vẫn như cũ ở trong trạng thái giác ngộ, hoàn toàn đắm chìm trong cấm kỵ đại thuật, chậm chạp không tỉnh lại.
- Ngộ tính thật kinh khủng.
Nhìn Diệp Hiên không ngừng diễn hóa tu luyện Nghịch Tự Quyết, khóe miệng vạn cổ âm ảnh đều có chút co giật, đôi mắt đỏ tươi hung lệ xẹt qua một tia đau lòng, nhưng trong miệng vẫn truyền ra tiếng tán thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận