Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 186 - Vô tình tiêu diệt



Chương 186 - Vô tình tiêu diệt




- Hắn... Hắn là ai vậy?
- Diệp... Diệp Hiên... Hắn là Diệp Hiên... Tôi từng thấy hình của người này qua diễn đàn!
Bách tính các nơi náo động lên tiếng, trên mặt mỗi người đều xuất hiện một tia phức tạp, bọn họ thật không có nghĩ đến, cái tên Diệp Hiên làm cho Tuyệt Thiên Đao Thần lùi bước bị bọn họ chửi rủa mấy ngày qua này lại xuất hiện tại lúc quan trọng nhất này.
Trong chiến trường!
Hơn vạn Xích Thiên Lang dừng bước không còn tiến lên nữa, thân thể càng run lẩy bẩy, lúc này toàn bộ lại nằm rạp trên mặt đất, giống như nhìn thấy nhân vật cực kỳ đáng sợ vậy.
Trong hư không, cái miệng Xích Thiên Lang co rút nhanh, nó gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng nơi phía chân trời, khí độ hung ác đáng sợ quanh thân lại càng phát tán ra, dĩ nhiên nó mơ hồ có dấu hiệu giải tán.
- Thiên... Thiên Tôn đại nhân?
Xích Thiên Lang hoảng sợ gầm nhẹ, chỉ là tiếng nói của nó cũng không phải là ngữ điệu nhân loại, mà là ngôn ngữ độc hữu ở trong chiến trường huyết hải, ngoại trừ Diệp Hiên ra thì cũng không có người nào có thể nghe hiểu.
Hình ảnh làm cho thế nhân cực kỳ kinh nghi xuất hiện!
Thú triều hung tàn đang từ từ lui về sau, Xích Thiên Lang sợ run ở trong hư không, cái tứ chi cường tráng kia càng là tự chủ được mà đang run rẩy, khi cái hình ảnh này xuất hiện trong mắt thế nhân, bầu không khí cực kỳ quỷ dị vậy mà lại lan ra ở các nơi trên Hạ quốc.
Chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc thì cũng đều có thể nhìn ra, Xích Thiên Lang cùng thú triều rõ ràng cho thấy bọn chúng đang sợ hãi Diệp Hiên, cái loại chuyện này nếu như không phải tận mắt thấy, chỉ sợ bách tính Hạ quốc cũng đều không thể tin được.
- Khấu kiến Thiên Tôn đại nhân!
Xích Thiên Lang biết trốn không được, nó càng thật sâu hiểu rõ, người nó đối mặt đến cùng đáng sợ tới cỡ nào.
Bất Tử Thiên Tôn, nhân vật chí tôn trong Huyết Hải, sinh linh chết trong tay cao tới ngàn vạn hơn, Xích Thiên Lang ở trong chiến trường huyết hải cũng chỉ là một thứ tồn tại cực kỳ nhỏ yếu, đối mặt với kẻ đáng sợ như vậy, Xích Thiên Lang nào dám có chút phản kháng nào?
Đầu gối quỳ sát xuống đất, cái đầu hung ác đang rủ xuống, hơn vạn Huyết Lang nằm rạp trên mặt đất, khi bức hoạ này hiện trong mắt thế nhân, tức thì gây nên tiếng xôn xao cực lớn.
- Chuyện này... chuyện này sao có thể?
Bá Đao hoảng sợ kinh hô.
- Hắn... Hắn là Diệp tiên sinh?
Tướng lĩnh trung niên kích động lên tiếng.
Diệp Hiên sừng sững ở hư không, hắn đạm nhiên nhìn về phía Xích Thiên Lang, những lời với cảm giác tối nghĩa chí cực từ trong miệng hắn khẽ ra.
- Ngươi muốn chết như thế nào?
Lục dục vô tình, đất trời vô tâm, đây chính là tư thế của Bất Tử Thiên Tôn, cũng để cho Xích Thiên Lang run rẩy nhỏ bé nói.
- Thiên Tôn tha mạng, tiểu yêu chẳng qua chỉ dẫn dắt binh sĩ nằm vùng ở thảo nguyên phương bắc, là một tê nhân loại đến quấy rối chúng ta an tĩnh, nên chúng ta mới vạn dặm đuổi giết được đến đây.
Hiển nhiên, Xích Thiên Lang nói chính là Bá Đao này!
Đáng tiếc, Diệp Hiên căn bản không có cho Xích Thiên Lang cơ hội giải thích, đôi mắt hắn đạm mạc mà vô tình, nói.
- Nếu đã đến, vậy cũng không cần phải đi, vừa lúc dùng các ngươi bổ sung huyết khí trong cơ thể ta, tới củng cố tu vi bản tôn.
Khi những lời Diệp Hiên vừa nói rơi xuống, khí tức Xích Thiên Lang cũng lập tức cứng lại, người khác không biết tính tình Diệp Hiên, nhưng là sinh linh trong chiến trường huyết hải, làm sao nó có thể không biết Diệp Hiên đáng sợ đến thế nào?
Gào!
Khí tức Xích Thiên Lang đại biến, huyết quang dâng trào tràn ngập toàn thân, càng ngửa mặt lên trời gào to.
Đến lúc này, dù cho nó có hèn mọn cầu xin tha thứ thì cũng chỉ là việc vô dụng, điều này cũng làm cho lòng nó dâng lên ý bạo ngược.
Trốn!
Đúng, chính là trốn, Xích Thiên Lang mặc dù là dị thú, nhưng lại không thiếu linh trí nhân loại, nó biết rõ mình không phải đối thủ của Diệp Hiên, sao nó lại có thể liều mạng cùng Diệp Hiên được?
Hư không rung chuyển, không khí nổ vang, Xích Thiên Lang giẫm đạp hư không, trực tiếp hóa thành một mảnh huyết quang, chật vật chạy thục mạng, ngay cả các thủ hạ hay huynh đệ cũng không liếc mắt nhìn.
- Ngươi trốn sao?
Một nụ cười tàn khốc câu ra từ khóe miệng Diệp Hiên, hai ngón tay xẹt qua trường khoảng không, huyết quang đáng sợ ngưng tụ ở trong hư không, thiên kiếm màu đỏ dài một trăm trượng thành hình ở giữa trời cao.
- Chém!
Như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như lôi âm động trời đang rung chuyển, khi Diệp Hiên cắt qua hư không, chỉ thấy thiên kiếm nổ bắn ra, tựa như đánh vỡ thời không cách trở, chợt xuất hiện ở trên đỉnh đầu Xích Thiên Lang.
Ùng ùng!
Thiên kiếm rũ xuống, chém tận giết tuyệt, thanh kiếm đỏ ngầu thê lương đáng sợ kia, trong nháy mắt đã chém Xích Thiên Lang làm hai đoạn.
Nhưng thế này vẫn còn chưa xong, trong ánh mắt kinh hãi của thế nhân, thiên kiếm màu đỏ hóa thành kiếm khí đầy trời, trực tiếp cắn nát số lượng lớn huyết vụ Xích Thiên Lang.
Cũng là ở lúc này, Diệp Hiên tựa như hóa thành một vòng xoáy đỏ ngòm, tất cả đều thôn phệ những huyết vụ rơi xuống này.
Ùng ùng!
Huyết quang mê mang che khuất bầu trời, ba động cực kỳ khủng bố ở bốc hơi xung quanh người Diệp Hiên, mặt của hắn sắc khi thì ửng hồng khi thì trắng bệch, hiển nhiên đang luyện hóa bàng bạc huyết khí trong cơ thể.
Hô!
Một làn khói mỏng theo hơi thở Diệp Hiên phun ra, ngoài ra hư không còn truyền đến một tiếng nổ vang.
- Thật hoài niệm cái cảm giác này!
Diệp Hiên giãn hai cánh tay ra, trên mặt có chút mê say, hiển nhiên thôn phệ những huyết khí này đối với tu vi của hắn có tốt chỗ cực lớn.
- Thức ăn đưa tới cửa, nếu như uổng phí hết thì thật không hay, đây cũng không phải là thói quen của Diệp Hiên ta.
Diệp Hiên nỉ non tự nói, đôi mắt nhìn hơn vạn Huyết Lang càng mơ hồ có một tia tàn nhẫn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận