Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1001 - Trấn Nguyên tử khủng khiếp (2)



Chương 1001 - Trấn Nguyên tử khủng khiếp (2)




Ùm.
Hư không đung đưa, liên y khuếch tán, chỉ thấy Diệp Hiên vẫy tay, một khối ngọc màu đen hiện ra, cũng không thấy hắn có động tác gì, khối ngọc thạch màu đen này ong vang chuyển động, chín yêu văn thượng cổ hiện ra.
Chín cái yêu văn, ánh lửa lượn lờ, ngay khi chín đại yêu văn hiện ra, hư không đều đang sụp đổ, chứng minh Yêu văn tuyệt không đơn giản.
- Đây là... ?
Ánh mắt Chúc Dung đầy kinh nghi, chỉ cảm giác khí tức này cực kỳ quen thuộc, nhưng không đợi hắn nhớ lại gặp qua khí tức này nơi nào, chỉ nghe một tiếng rống giận đầy hoảng sợ truyền đến.
- Ngươi... Ngươi lấy thứ này ở đâu?
Đế Tuấn phanh một tiếng đứng dậy, khí tức quanh thân đầy hỗn loạn, sắc mặt cực kỳ xanh mét, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên không chỉ có đốt lửa đốt, mà còn xen lẫn vẻ kinh hãi thật lớn.
- Bát Hoang Lục Hợp Huyền Thiên Công, đây là yêu pháp vô thượng của Yêu tộc thượng cổ, càng là công pháp chủ tu của một trong những hảo hữu của Đế Tuấn.
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, dưới biểu tình ngốc trệ hoảng sợ của mọi người, hắn cười nói:
- Bát Hoang Lục Hợp Huyền Thiên Công này còn có một tên gọi khác, gọi là Yêu Đế tâm kinh, nếu chư vị đạo hữu cảm thấy hứng thú đều có thể tìm hiểu một phen.
- Ồ!
Một câu nói khơi dậy ngàn tầng sóng, khi Diệp Hiên nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đây đều trở nên ồn ào, các loại âm thanh xôn xao không ngừng truyền đến.
- Điều này... Đây không phải công pháp của Đế Tuấn sao?
- Làm sao có thể, Diệp Hiên sao lại có công pháp của Đế Tuấn?
Quần tình mãnh liệt, kinh ngạc lên tiếng, ai cũng nghĩ không ra, vì sao Diệp Hiên lại có công pháp của Đế Tuấn, quả thực quá mức không thể tưởng tượng nổi.
- To gan.
Sắc mặt Đế Tuấn xanh mét, cất tiếng rống giận, một chưởng giơ ra muốn đoạt lấy ngọc thạch màu đen, nhưng không đợi hắn ra tay, Diệp Hiên đã chắn ở phía trước ngọc thạch, khiến cho sắc mặt Đế Tuấn càng âm lãnh, lại muốn đại chiến với Diệp Hiên một hồi.
- Hai vị đạo hữu tạm thời dập tắt lửa giận lôi đình.
Bỗng nhiên, Trấn Nguyên Tử nhíu mày lên tiếng, nghe thế, vẻ mặt Đế Tuấn càng âm trầm, rõ ràng Trấn Nguyên Tử này đang thiên vị cho Diệp Hiên, càng để hắn âm thầm ghi hận Trấn Nguyên Tử.
- Trấn Nguyên đạo hữu, Diệp Hiên tiểu nhi này trộm chí bảo của Yêu tộc ta, chẳng lẽ ngươi muốn thiên vị hắn?
Đế Tuấn lạnh lùng lên tiếng, nếu không phải kiêng kỵ tu vi Trấn Nguyên Tử, hơn nữa còn có Đông Hoàng Thái Nhất dặn dò, hắn đã sớm ra tay với Diệp Hiên, làm sao còn ở đây nói nhảm.
Đế Tuấn thế nào cũng nghĩ không ra, ngọc thạch màu đen còn gọi là Thiên Đế Thạch có ẩn chứa tâm kinh của yêu đế, năm đó Vu Yêu đại chiến qua đi liền biến mất không tăm tích, vì sao lại rơi vào tay Diệp Hiên.
- Tiểu hữu, ngươi có gì để nói?
Trấn Nguyên Tử nhướng mày, mở miệng hỏi Diệp Hiên, hiển nhiên không nên quá mức thiên vị Diệp Hiên, cái này cũng không phải tôn chỉ làm người của hắn.
- Pháp này chính là do một người bạn của ta tặng cho, làm sao có thể nói là trộm?
Diệp Hiên khinh miệt cười nói.
- Hồ ngôn loạn ngữ, vậy ngươi nói cho bản đế biết, ngươi lấy vật này từ đâu, bạn thân của ngươi là ai?
Đế Tuấn lạnh lùng trách mắng.
- Ha ha.
Chợt, đang lúc Chuẩn Thánh khắp nơi tập trung ánh mắt vào trên người hai người, một tiếng cười to thô kệch truyền đến, chỉ thấy phía chân trời phương xa có một bóng dáng đang bay tới, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Diệp Hiên, sau đó nhìn về phía Đế Tuấn. Trên mặt hiện lên một nụ cười nói:
- Vật này là do bần đạo tặng cho Diệp Thiên Đế, không biết Đế Tuấn ngươi có nghi vấn gì?
- Côn bằ... Côn Bằng?
Đế Tuấn sợ hãi lên tiếng, ngây dại tại chỗ, bởi vì xuất hiện bên cạnh Diệp Hiên chính là Côn Bằng, Vạn Yêu Chi Sư năm xưa của Thượng cổ Yêu đình hắn.
Yên tĩnh, im lặng, im lặng như chết.
Khi Côn Bằng và Diệp Hiên đứng chung một chỗ, hình ảnh quá mức quỷ dị, cũng quá mức không thể xảy ra, đừng nói Đế Tuấn ngốc trệ tại chỗ, cho dù Trấn Nguyên Tử và các Chuẩn Thánh khác cũng kinh ngạc không tiếng động.
Mọi người đều biết, yêu sư Côn Bằng chính là người của Thượng cổ Yêu đình, lại chỉ đứng dưới hai đại yêu đế, được hàng tỷ yêu tộc tôn sùng.
Người nào cũng có thể đứng chung một chỗ với Diệp Hiên, nhưng Côn Bằng không thể, bởi vì hai người căn bản không liên quan nhau.
Chỉ là chuyện không thể xảy ra xuất hiện, yêu sư Côn Bằng hết lần này tới lần khác đi cùng Diệp Hiên, vẻ mặt hiện tại nhìn về phía Đế Tuấn càng thêm không hữu hảo, như thế nào không để cho người ở đây kinh ngạc không thôi.
- Yêu sư... Ngươi... Ngươi... Tại sao... Với hắn ta... ?
Ước chừng hơn mười hơi thở trôi qua, sắc mặt Đế Tuấn xanh mét, run rẩy chất vấn Côn Bằng, phải biết rằng hai người có thể xem như bạn thân, còn có một mục tiêu chung, chính là hy vọng làm cho Yêu tộc trở thành bá chủ nhất trong thiên địa, đây cũng là mục tiêu phấn đấu của hai đại Thiên Đế cùng yêu sư Côn Bằng năm xưa.
Thế nhưng Đế Tuấn như thế nào cũng nghĩ không ra, vô tận năm tháng trôi qua, khi hắn lần thứ hai nhìn thấy Côn Bằng, bạn thân ngày xưa dĩ nhiên đi chung một chỗ với địch nhân của hắn, quả thực để cho hắn không dám tưởng tượng.
- Đế Tuấn, niệm tình cảm năm xưa giữa hai ta, bần đạo khuyên ngươi một câu, về sau chớ có đối địch với Diệp Thiên Đế, ngươi trở về nói cho Đông Hoàng Thái Nhất, bần đạo đã gia nhập ba mươi ba trọng Thiên Đình, từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa với Thượng cổ Yêu đình.
Côn Bằng bình tĩnh lên tiếng.
- Ngươi... Ngươi lặp lại một lần nữa?
Đế Tuấn nắm chặt hai tay, gân xanh trên trán đều phồng lên, hắn quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, càng rống giận chất vấn Côn Bằng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận