Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 550 - Lộ chân thân (2)



Chương 550 - Lộ chân thân (2)




Một trận đại chiến, trừ khử ở trong vô hình, Ngọc Đế thở phào, hắn tuy cũng không sợ Khoa Phụ, nhưng cũng biết muốn đánh bại Khoa Phụ là vô cùng trắc trở, nhưng bình yên vô sự như thế này, tự nhiên không còn gì tốt hơn.
- Dọn chỗ cho Đại Vu.
Ngọc Đế uy nghiêm lên tiếng, sớm có tiên quan đưa đến bàn bạch ngọc, cũng để cho Khoa Phụ cùng tộc nhân ngồi xuống.
Lúc này.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, tiên quang quanh người vờn quanh, không có ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ là đôi mắt hắn nhìn về phía Ngọc Đế lại hiện ra một tia sát cơ nồng nặc.
Ngọc Đế rất mạnh, còn mạnh hơn nếu so với Tử Vi Đế Quân còn có Ngọc Đỉnh chân nhân, còn cường đại đến trình độ nào thì Diệp Hiên cũng không biết, chỉ là nếu hắn đã đến, đương nhiên sẽ không để cho nữ nhân của mình bị Ngọc Đế nhúng chàm.
Tiên âm lần nữa tấu vang, Ngọc Đế trên cầu hỉ thước cũng cùng Quảng Hàn tiên tử tiến tới với nhau, hiển nhiên chỉ cần bái thiên địa, hai người cũng đã kết thành phu thê.
Ầm!
Chợt, một âm thanh ngọc khí phá toái truyền đến, bàn bạch ngọc trước người Diệp Hiên bị đánh ngã trên đất, cũng làm cho tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn tới chỗ Diệp Hiên.
Cũng là vào lúc này, trong ánh mắt kinh hãi của đám người Tử Vi Đế Quân, Diệp Hiên thong dong đứng dậy, hắn bước ra một bước lặng yên xuất hiện ở trên cầu hỉ thước, Tử Vi Đế Quân ngay cả ngăn cản cũng không kịp, để cho bầu không khí trong Lăng Tiêu Bảo Điện trở nên vô cùng quỷ dị.
- Đây là ai, chẳng lẽ muốn muốn chết sao?
- Hắn là kẻ ngu si sao? Hắn muốn làm gì?
Quần tiên náo động, nghị luận ầm ỉ, ngay cả Tử Vi Đế Quân cùng các Đại La Kim Tiên đang ngồi đều dại mặt ra, căn bản không thể nào hiểu được cử động vào thời khắc này của Diệp Hiên.
- Hiền đệ, mau mau lui xuống.
Tử Vi Đế Quân trong nháy mắt trở về, lo lắng lên tiếng nói với Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không đáp lại chút nào, lúc này hắn đã đứng trên cầu hỉ thước, đang bước chậm đi tới phía Quảng Hàn tiên tử, điều này cũng làm cho sắc mặt Ngọc Đế tái nhợt, không ngờ vẫn còn có người dám tới muốn chết.
- Thường Nga, ngươi thật muốn gả cho hắn?
La Thiên Kim Quang che thân, Diệp Hiên đã đi tới trước mặt Quảng Hàn tiên tử, âm thanh hơi lộ ra trầm giọng nói.
- Ngươi... Ngươi là...?
Chớp mắt vạn năm, giấc mộng xa vời.
Tuy Diệp Hiên che đậy khí tức của mình, nhưng khi hai người mắt đối mắt cùng một chỗ, trái tim tĩnh lặng như hồ trong của Quảng Hàn tiên tử nhảy lên từng gợn sóng rung động, một loại cảm giác vô cùng quen thuộc càng nảy sinh ở đáy lòng của nàng...
- To gan, ngươi là ai?
Ngọc Đế thật sự bạo tẩu, trước có tên ngu xuẩn Thiên Bồng Nguyên Soái, sau lại có Đại Vu thượng cổ đến đây, bây giờ lại tới một tiên nhân không biết lai lịch nhiễu loạn việc hôn sự của hắn cùng với Quảng Hàn tiên tử, Ngọc Đế quả thật giận đến không còn biên giới.
- Ta là ai?
Diệp Hiên bình tĩnh, xoay người nhìn về phía Ngọc Đế, lạnh lùng nói:
- Ngươi xem thật kỹ một chút ta là ai?
Ông!
La Thiên Kim Quang tan hết, Diệp Hiên cũng phơi bày ra chân thân, tuy quanh người hắn cũng không hiển lộ bất kỳ khí thế gì, nhưng khi dung nhan của hắn chiếu vào trong mắt quần tiên Thiên Đình cùng Ngọc Đế, cũng để cho Lăng Tiêu điện rơi vào bầu không khí quỷ dị không tiếng động.
Tĩnh, vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Hơn mười hơi thở qua đi, Thái Bạch Kim Tinh kinh hô thành tiếng, cơ thể đều đang khẽ run kịch liệt.
- Đông... Đông Cực Đế Quân?
- Xoạt!
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, Lăng Tiêu Bảo Điện náo động, đôi mắt mọi người nhìn về phía Diệp Hiên đều trở nên kinh hãi, bọn họ làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên lại vẫn sống ở trên thế gian này.
- Đông Cực Đế Quân?
Phía dưới, Tử Vi Đế Quân lẩm bẩm tự nói, đôi mắt xuất hiện một tia phức tạp, sau đó trên khuôn mặt lại dâng lên nụ cười khổ, chính mình thật đúng là ngu xuẩn.
Mình sớm nên sớm nghĩ đến, trong thiên địa nhân tam giới này, ở La Thiên Kim Tiên cảnh bất phân thắng bại cùng hắn, cũng chỉ có Đông Cực Đế Quân trong truyền thuyết.
Cho đến lúc này, Tử Vi Đế Quân mới hiểu ra, vì sao Diệp Hiên muốn giấu diếm thân phận của mình, nguyên nhân là vì hắn đã đắc tội Xiển giáo nhất mạch, càng có ân oán cực lớn cùng Ngọc Đế.
- Không được... Không thể... Tuyệt đối không có khả năng.
Sau khi Ngọc Đế nhìn thấy ngưới tới là Diệp Hiên, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, bước chân càng có chút lảo đảo lùi lại, hắn không dám tin vào hai mắt của mình.
Nếu như nói Đại Vu thượng cổ Khoa Phụ đến làm cho Ngọc Đế cảm thấy kiêng kỵ, vậy Diệp Hiên còn sống xuất hiện ở trước mặt của hắn đã làm cho hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, trong lòng càng dâng lên hoảng loạn không thể nói rõ hết.
Ngọc Đế cũng không phải sợ hãi tu vi Diệp Hiên, bởi vì hắn căn bản chẳng bao giờ đem Diệp Hiên đặt ở trong mắt, bằng vào tu vi Đại La Kim Tiên của hắn, muốn tiêu diệt Diệp Hiên là vô cùng dễ dàng.
Nhưng điều hắn thật sự sợ hãi là Diệp Hiên lại còn sống xuất hiện ở đây, vậy giao dịch của hắn và Quảng Hàn tiên tử sẽ bị hủy trong một bó đuốc, Quảng Hàn tiên tử cũng sẽ không gả cho hắn, đây mới là chuyện làm cho hắn cảm thấy sợ hãi nhất.
- Giả... Ngươi là giả... Đông Cực Đế Quân đã chết từ ba trăm năm trước.
Ngọc Đế dữ tợn rít gào, giống như rơi vào trong điên loạn vậy.
- Thường Nga... Hắn là giả... Nàng không nên tin hắn....
Sắc mặt Ngọc Đế tái nhợt, lên tiếng hét to hơn với Quảng Hàn tiên tử, trong mắt có một tia khẩn cầu hèn mọn, ngay cả cơ thể của hắn đều không tự chủ được mà đang run rẩy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận