Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2268: Hắn đang kiêng kị cái gì?

Chương 2268: Hắn đang kiêng kị cái gì?
Theo lý mà nói, Hỗn Độn thần tử vẫn lạc, Hỗn Độn Trường Hà được hắn triệu hoán cũng sẽ biến mất theo, nhưng Hỗn Độn Trường Hà tồn tại như thế, đây quả thực khiến Diệp Hiên không cách nào tưởng tượng.
Hơn nữa, một cỗ khí thế khủng bố tràn ra từ Hỗn Độn Trường Hà, cỗ khí cơ này tối nghĩa không rõ ràng, nhưng lại khiến cho tâm thần Diệp Hiên run rẩy, thậm chí linh hồn đều đâng sợ hãi.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... ?
Nhìn qua nước sông cổ phác đục ngầu, sắc mặt Diệp Hiên kinh nghi bất định, nội tâm đột nhiên xuất hiện một loại suy đoán cực kỳ đáng sợ.
Xoạt!
Vạn cổ ung dung, thiên địa u ám.
Hỗn Độn Trường Hà vẫn đang lao nhanh, chỉ là một đạo bọt nước đang cuồn cuộn dâng lên, một thân ảnh hắc ám vô biên theo đạo bọt nước này mà nổi lên mặt nước.
- Nhân —— vật—— cấm —— kỵ?
Khi thân ảnh hắc ám vô biên hiện lên trong Hỗn Độn Trường Hà, hai mắt Diệp Hiên trợn lên rồi lên tiếng gầm nhẹ, cả người đều đang dần dần lùi lại, bởi vì hắn vậy mà đoán đúng thật.
- Hỗn Độn luân hồi... Vạn cổ như cờ... Rốt cuộc thế cuộc này muốn phân ra thắng bại sao?
Ầm ầm!
Cấm kỵ tử quang, trải ra mà đến, thân ảnh hắc ám vô biên này đi ra từ Hỗn Độn Trường Hà, giọng hắn cứng ngắc khàn khàn, tự như đã cực kỳ lâu chưa hề nói chuyện.
Thời gian như đang đứng im, không gian tựa như đang đông kết.
Lúc này, một đầu ngón tay Diệp Hiên cũng không thể mảy may động đậy, cả Bách Tử chiến tràng cũng như ngừng lại.
Chỉ có Hỗn Độn Trường Hà trên trời cao vẫn đang lao nhanh, nhân ảnh hắc ám vô biên đang từ từ đi ra khỏi Hỗn Độn Trường Hà.
- Hỗn Độn bao lớn, vô biên vô hạn, đáng tiếc lại không có đất cho bản chủ dung thân.
Ầm ầm!
Thân ảnh hắc ám cuối cùng là đi ra khỏi Hỗn Độn Trường Hà, Hỗn Độn Trường Hà sau lưng hắn đang hư huyễn mà đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi Bách Tử chiến tràng.
Oanh!
Sau một khắc, Bách Tử chiến tràng lại lần nữa khôi phục vận chuyển, mà thân ảnh hắc ám vô biên này cũng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Hiên.
Một đôi mắt màu đỏ tươi đang nhìn chăm chú Diệp Hiên, khoảng cách giữa hai người chỉ có ba tấc, thậm chí mặt Diệp Hiên và mặt đối phương cũng gần sát vào nhau.
- Ta... Biết rõ ngươi.
Thân ảnh hắc ám khàn khàn thì thầm.
Ngưng trệ! Tĩnh mịch!
Cơ thể Diệp Hiên trở nên cứng ngắc, động cũng không dám động!
Không phải Diệp Hiên động không, mà là hắn thật không dám động, thân ảnh hắc ám trước mắt này khiến lòng hắn dâng lên cảm giác khủng bố cực đoan.
Hắn sợ nếu mình có bất kỳ cử động dị thường gì, đều sẽ dẫn đến họa sát thân.
Trong nháy mắt Diệp Hiên liền có quyết định, nếu như nhân vật cấm kỵ khủng bố này muốn giết hắn, hắn trực tiếp liền sẽ vứt bỏ bộ phân thân này, trong giây lát liền trở về trong bản tôn.
- Ngươi... Là ai?
Diệp Hiên khuyên bảo chính mình phải tỉnh táo lại, hắn nhìn thẳng nhân vật cấm kỵ trước mắt, rốt cuộc cũng mở miệng nói ra câu nói đầu tiên.
- Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ta biết rõ ngươi, ta biết rõ ngươi là ai.
Giọng thân ảnh hắc ám không còn khàn khàn cứng ngắc, dần dần đang khôi phục bình thường, một đôi mắt màu đỏ tươi đang bình tĩnh chăm chú nhìn Diệp Hiên.
- Ta là ai?
Sắc mặt Diệp Hiên hơi biến đổi, nhưng lại hỏi ra câu nói này.
Hắn lúc này chỉ là phân thân, cùng bản tôn không có nửa điểm giống nhau, dù là nhân vật cấm kỵ đi ra từ trong Hỗn Độn Trường Hà, hẳn cũng không biết rõ bản tôn hắn.
- Không, ngươi không phải hắn, ngươi bây giờ không phải hắn, hắn là cấm kỵ trong cấm kỵ, ngươi không thể gạt được pháp nhãn của ta, từ trong linh hồn ngươi ta nhìn thấy được bóng dáng của hắn. Hắn chưa từng biến mất, cũng chưa từng rời đi, thậm chí đi qua bao nhiêu vũ trụ hỗn độn, hắn cũng vẫn mãi vĩnh tồn.
Thân ảnh hắc ám đang run sợ thì thầm, như đang lâm vào một loại cảm xúc khủng hoảng nào đó.
- Cho nên ta phải giết ngươi, ta muốn hắn vĩnh viễn cũng không thể tái hiện hỗn độn.
Ầm ầm!
Thiên địa ngưng trệ, vạn pháp vô quang.
Thân ảnh hắc ám đang gầm nhẹ, hắn nâng năm ngón tay lên, trực tiếp vỗ tới đỉnh đầu Diệp Hiên.
Một kích diệt thiên tuyệt địa của cấm kỵ, đừng nói lúc này chỉ là phân thân của Diệp Hiên ở đây, dù là bản tôn hắn thi triển ra hóa tương lai, cũng không thể ngăn chặn một kích này, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là thân tử đạo tiêu.
- Xong!
Ứng đối một kích cấm kỵ của thân ảnh hắc ám này, nội tâm Diệp Hiên không cam rống to, hắn biết chính mình chết chắc rồi, đã chuẩn bị bỏ qua bộ phân thân này.
Ông!
Bỗng nhiên!
Một kích tất sát cũng không có rơi xuống, sau một khắc liền xuất hiện một chuyện khiến Diệp Hiên ngơ ngác ngay tại chỗ.
- Ách a!
Vạn cổ thê lương, điên dại gầm thét, tử quang của thân ảnh hắc ám hỗn loạn, hắn đột nhiên bưng bít lấy đầu mà thê lương kêu lên đầy đau đớn.
Chỉ là một đôi mắt màu đỏ tươi vẫn đang thủy chung nhìn chăm chú lấy Diệp Hiên, trong đó càng dựng dục lấy nét khủng hoảng mà Diệp Hiên không cách nào lý giải được.
- Ngươi là hắn? Ngươi không phải hắn? Không, rốt cuộc ngươi là ai?
Thân ảnh hắc ám điên dại gầm thét, thần trí hắn như có chút rối loạn, càng là đang thống khổ gầm thét trên bầu trời, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên ngơ ngác nhìn.
Xảy ra chuyện gì?
Diệp Hiên không thể lý giải.
Vừa rồi thân ảnh hắc ám rõ ràng còn muốn diệt sát hắn, nhưng trong một khắc cuối cùng lại kịp thời thu tay, ngược lại còn lộ ra bộ dáng điên khùng đến cực điểm.
- Giết, giết, giết!
Thân ảnh hăc ám bạo động, cả Bách Tử chiến tràng cũng đang đong đưa, tử quang trấn diệt tuyệt địa đang tàn phá bừa bãi, hắn hung lệ chăm chú nhìn Diệp Hiên, nhưng lại chậm chạp không ra tay với Diệp Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận