Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1042 - Trở về điểm ban đầu, vạn vật luân hồi? (2)



Chương 1042 - Trở về điểm ban đầu, vạn vật luân hồi? (2)




Bỗng nhiên, một giọng nói êm tai như chim hoàng oanh truyền đến từ trong cửa sắt, điều này cũng làm cho Diệp Hiên tỉnh lại, chỉ là thân thể của hắn đang khẽ run, chứng minh trong lòng của hắn đang nổi lên sóng to gió lớn cỡ nào.
- Giọng nói này... ?
Diệp Hiên run rẩy nỉ non, hắn đi từng bước từng bước đến trong ngôi nhà năm đó, khi hắn đưa tay đặt lên trên cửa sắt cũ kỹ, lại chậm chạp không có đẩy ra.
Nếu lịch sử về tới điểm ban đầu, giọng nói truyền ra trong nhà kia phải chăng chính là người quan trọng nhất của hắn năm đó?
Diệp Hiên đặt tay lên cửa sắt, hắn thật không dám đẩy cánh cửa này ra, bởi vì hắn sợ hắn nhìn thấy người không phải hắn muốn gặp.
Hi vọng càng lớn thất vọng cũng càng lớn, mười vạn năm đi qua, giữa thiên địa không có chuyện Diệp Hiên không dám làm, nhưng bây giờ chỉ là một cánh cửa sắt trước mặt hắn, hắn lại có chút không dám đẩy ra.
- Tiên sinh, vào xem một chút đi.
Có lẽ cảm nhận được Diệp Hiên đang giãy dụa và do dự, Hoàng bàn tử nhẹ giọng lên tiếng.
Két!
Cửa sắt không quá nặng nề cuối cùng bị Diệp Hiên đẩy ra, khuôn mặt Diệp Hiên hơi có vẻ tái nhợt nhìn về phía cảnh tượng trong cửa sắt, chỉ thấy một thiếu nữ đang ngồi ở trong căn phòng, đang vô cùng ngạc nhiên và kinh hoảng nhìn về phía Diệp Hiên.
Oanh!
Như ngũ lôi oanh đỉnh, thần hồn giống như nổ tung, Diệp Hiên chỉ cảm thấy mười vạn tám ngàn cái lỗ chân lông của mình đang dựng thẳng lên, ngay cả Bất Diệt Chân Linh trong thức hải của hắn đều đang ngưng trệ.
- Linh nhi!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên bước ra một bước, trong miệng phát ra tiếng gọi rung động không thôi, đột nhiên xuất hiện trước mặt thiếu nữ, một tay ôm cô bé vào trong ngực.
- Ca rất nhớ ngươi.
Diệp Hiên ôm thật chặt thiếu nữ, trong mắt lại có chút ướt át, bản thân lâm vào một loại trạng thái không cách nào nói hết.
- A!
Bỗng nhiên, trong miệng thiếu nữ truyền đến một tiếng rít chói tai, thân thể gầy yếu càng không ngừng giãy dụa trong ngực Diệp Hiên, trong miệng phát ra tiếng la cực kỳ sợ hãi.
- Buông ra... Thả tôi ra... Ca... Cứu em với.
Bạch bạch bạch!
Một hồi tiếng bước chân xốc xếch truyền đến, chỉ thấy một thiếu niên nhanh chóng lao ra từ trong phòng, trên mặt còn dính một chút bột mì, trong tay thì cầm một cây chày cán bột, khi hắn nhìn thấy trong nhà xuất hiện một người xa lạ, càng ôm em gái vào trong ngực, thiếu niên nổi giận gầm lên một tiếng, cầm chày cán bột đánh tới Diệp Hiên.
- Súc sinh, buông tiểu muội của ta ra.
Thiếu niên quát to, chày cán bột trong tay không ngừng đập vào người Diệp Hiên, làm cho sắc mặt Hoàng bàn tử đứng ở một bên đại biến, một chút tiên quang sinh sôi trên đầu ngón tay của hắn, giống như sau một khắc sẽ ra tay.
Đáng tiếc, không đợi Hoàng bàn tử ra tay, có lẽ Diệp Hiên bị thiếu niên đánh tỉnh lấy lại tinh thần, cũng để cho thiếu nữ thoát khỏi ngực hắn, kinh hoảng sợ hãi trốn ở sau lưng thiếu niên.
- Anh là ai, vì cái gì xuất hiện trong nhà của tôi?
Thiếu niên bảo vệ em gái ở sau lưng, tay cầm chày cán bột nhìn Diệp Hiên, quát to.
Giờ phút này.
Hai con ngươi Diệp Hiên mờ mịt nhìn về phía hai anh em, ánh mắt dần dần thanh minh, một tia đắng chát xẹt qua đáy mắt.
Quá giống, quả thực quá giống, hai anh em trước mắt có sáu phần giống với Diệp Linh Nhi và Diệp Bình năm đó, vừa rồi Diệp Hiên quá khích động, xem thiếu nữ như Diệp Linh Nhi, hiện tại thần trí hắn trở về, mới phát hiện đối phương cũng không phải Diệp Linh Nhi.
- Hai nhóc tên là gì?
Diệp Hiên nhẹ giọng hỏi thăm.
- Tôi gọi Sở Thiên, con bé là em gái của tôi, Sở Nguyệt, anh muốn làm gì?
Thiếu niên Sở Thiên hung tợn lên tiếng, càng quơ chày cán bột, giống như đang uy hiếp Diệp Hiên.
- Sở Thiên? Sở Nguyệt?
Diệp Hiên nỉ non, sau đó tự giễu cười một tiếng, thì ra bọn hắn thật không phải người thân của mình, thì ra hết thảy đều đã trở thành quá khứ, cái gọi là nhà cũng không có người năm đó.
- Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Một giọng nói tràn đầy lo lắng từ trong nhà truyền đến, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang bước nhanh đi ra, Diệp Hiên đưa mắt nhìn người đi tới, cả người đều cứng lại tại chỗ.
- Sao... Làm sao có thể... Làm sao có thể giống như vậy?-
Lúc này, Hoàng bàn tử cũng sợ hãi thét to, mặc dù trôi qua mười vạn năm, thế nhưng Hoàng bàn tử năm đó không ít lần tiếp xúc người nhà của Diệp Hiên, phụ nhân trung niên vừa mới đi ra không ngờ giống Diệp mẫu năm đó đến tám phần, quả thực để Hoàng bàn tử không thể tưởng tượng nổi.
- Mẹ, người này mạnh mẽ xông vào nhà chúng ta, còn khi dễ tiểu muội, mẹ mau báo cảnh sát đi.
Sở Thiên lo lắng lên tiếng, rất sợ hai người đột nhiên xuất hiện sẽ thương tổn người nhà của hắn.
- Cái gì?
Sắc mặt Sở mẫu đại biến, vội vàng nhìn lại hai người Diệp Hiên, nhưng khi bà nhìn thấy hai con ngươi đầy vẻ tự giễu của Diệp Hiên, cả người bỗng nhiên ngẩn ngơ, cũng không có lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Không biết vì cái gì, khi Sở mẫu nhìn thấy Diệp Hiên, trong lòng đột nhiên cảm giác vô cùng thân thiết.
Loại cảm giác này không có lý do, nhưng lại để Sở mẫu cảm thụ rất chân thực.
- Cậu... Cậu trai trẻ... Cậu... Cậu thật là người xấu?
Sở mẫu khẽ mím môi hỏi.
Đáng tiếc, Diệp Hiên tựa như không có nghe được Sở mẫu tra hỏi, hắn ngơ ngác nhìn Sở mẫu, một tia ưu thương xẹt qua đáy mắt.
- Quá giống, thật sự quá giống, chẳng lẽ mười vạn năm sau, không chỉ có thiên địa luân hồi, ngay cả vạn vật đều đang luân hồi?
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, cả người đều lâm vào trong ngây ngô.
- Thế gian luôn có hai đóa tương tự hoa, một hoa tàn lụi một hoa nở, thật chẳng lẽ chính là như vậy?
Diệp Hiên đang không ngừng tự nói, cả người đều lâm vào trạng thái mê võng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận