Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 452 - Gặp nhau



Chương 452 - Gặp nhau




- Hoàng thúc thúc, chúng ta sẽ chết sao?
Diệp Nguyệt Linh là tên của tiểu cô nương này, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dơ bẩn, nhìn không ra gương mặt của đứa nhỏ, hai mắt lóe lên, lại có hơi nước trào ra.
- Hắc hắc!
Hoàng bàn tử tự giễu cười một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia bi ai, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui nói:
- Linh Nhi đừng sợ, chỉ cần Hoàng thúc thúc sống một ngày, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi bị tổn thương.
Hoàng bàn tử thở hổn hển, lần nữa cõng tiểu cô nương lên, bước chân tập tễnh đi sâu vào trong núi.
- Thúc thúc, Linh Nhi đói.
Đứa bé dù sao vẫn chỉ là đứa bé, liên tục mấy ngày chạy trốn chết, thể xác và tinh thần của tiểu cô nương đều mỏi mệt, đang được Hoàng bàn tử cõng ở sau lưng, trong những ngày chạy trốn khỏi chết, ngoại trừ ăn một ít trái cây rừng, bụng đã sớm trống rỗng, đói đến choáng váng.
- Linh Nhi, ngươi ráng nhịn chút nữa, chỉ cần qua khỏi ngọn núi này, mới tính là chúng ta đến nơi an toàn, chờ cắt bỏ được đám người truy sát sau lưng, thúc thúc nhất định sẽ để ngươi ăn no nê một trận.
Hoàng bàn tử an ủi.
Tiểu cô nương tuy nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ tình cảnh của hai người, nhu thuận gật đầu, một lớn một nhỏ cứ như vậy tập tễnh đi ở trong rừng.
Trong rừng sâu.
- Linh Nhi, thúc thúc kể cho ngươi một câu chuyện, ngươi tập nghe sẽ không cảm thấy đói nữa.
Bước chân Hoàng bàn tử lảo đảo, hắn đã đi đến cực hạn của sinh mạng, bởi vì hắn bị thương quá nặng, vì không muốn chết ở trong mảnh rừng sâu núi thẳm này, hắn chỉ có dựa vào nghị lực kiên định chống đỡ mình không được ngã xuống.
- Năm trăm năm trước, có một người....
Hoàng bàn tử lẩm bẩm, khuôn mặt mệt mỏi bất chợt có một tia sáng hồng, giống như lần nữa trở lại năm tháng xa xôi ấy, ôn lại những năm tháng để cho hắn nhiệt huyết kia.
Hoàng bàn tử một đường kể lại chuyện xưa, một đường tập tễnh mà đi ở trong núi rừng, tiểu cô nương trên lưng hắn si ngốc nghe hắn kể chuyện, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
- Cái kia... Mười năm hắc ám náo động kia... Huyết hồn dị thú tàn sát toàn cầu... Hắn bố võ thiên hạ... Nhân loại tôn vinh hắn... Hắn mở ra thời đại tiến hóa mới cho toàn thế giới... Được toàn bộ nhân loại tôn làm Thần Vương... Hắn cuối cùng nghênh đón Cửu Thiên Tiên Kiếp, hắn...
Một cố sự dài đằng đẵng, được nói ra từ trong miệng Hoàng bàn tử, chỉ là khí tức sự sống của hắn càng càng yếu ớt, âm thanh cũng càng ngày càng thấp.
Rốt cuộc, Hoàng bàn tử đã không thể nhúc nhích, cứ như vậy đứng sững ở trong rừng sâu núi thẳm.
Bởi vì hắn quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, mặc dù ý chí của hắn làm bằng sắt, nhưng hắn cũng không chịu nổi được mà đi đến phần cuối của sinh mệnh.
- Hoàng thúc thúc, người này thành tiên rồi sao?
Tiểu cô nương còn không có phát hiện Hoàng bàn tử có gì bất thường, đang yếu ớt hỏi thăm, nhưng Hoàng bàn tử đã dầu hết đèn tắt, cuối cùng cũng không trả lời vấn đề này.
- Thúc... Thúc thúc... Ngươi đừng dọa Linh Nhi... Người... Người làm sao... ?
Tiểu cô nương rơi xuống khỏi lưng Hoàng bàn tử, không ngừng động cánh tay hắn, hai gò má non nớt sớm bị nước mắt làm cho ướt nhẹp.
- Bọn họ ở chỗ này.
Bỗng nhiên, những tiếng động lớn truyền đến, theo quang mang tiêu tán, hơn mười vị tu tiên giả vây quanh Hoàng bàn tử cùng tiểu cô nương ở trung ương, đôi mắt nhìn về phía hai người càng hiện ra vẻ dữ tợn.
Ông.
La Phong khống chế kiếm quang lao đến, lặng yên xuất hiện ở bên cạnh Hoàng bàn tử, khi hắn nhìn thấy thân thể Hoàng bàn tử cứng ngắc, tự mình thăm dò hơi thở của hắn, sau đó lạnh lùng lên tiếng.
- Tiện nghi cho tên cẩu vật này, không ngờ hắn lại dầu hết đèn tắt mà chết.
La Phong không ngừng vơ vét đồ quanh người Hoàng bàn tử.
Sau khi móc ra một quyển sách ở trong lòng Hoàng bàn tử, đôi mắt La Phong tỏa sáng, khi hắn nhìn thấy bốn chữ lớn Thiên Ma Đại Pháp, cả người càng kích động đến run rẩy.
- Thiên Ma Đại Pháp, quả nhiên là Thiên Ma Đại Pháp, ha ha.
La Phong cười to, nắm thật chặc quyển sách trong tay, sự vui mừng như điên được miêu tả sinh động trên khuôn mặt.
Ầm!
La Phong tung một cước đá ngã thi thể Hoàng bàn tử, lạnh lùng nói:
- Cẩu vật, để cho ngươi chết như vậy thực sự tiện nghi cho ngươi.
- Không cho phép đụng vào Hoàng thúc thúc.
Diệp Nguyệt Linh nghẹn ngào khóc lớn, thân thể nhỏ bé lao tới đánh La Phong, chỉ là không đợi đứa trẻ tiến lên, đã bị một gã tu tiên giả nắm lấy y phục nhấc lên cao.
- Đại nhân, hiện tại Hoàng bàn tử đã chết, chỉ còn chừa lại nha đầu chết tiệt này, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Tu tiên giả này lên tiếng hỏi.
- Sư tôn đã phân phó, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, Hoàng bàn tử đã chết, vậy mang thi thể hắn về, tiểu nha đầu này là hậu nhân của Diệp gia, trực tiếp làm thịt là được.
La Phong dữ tợn cười nói.
- Vâng, đại nhân.
Tên tu tiên giả tàn khốc cười một tiếng, giơ tay ra, ánh sáng xuất hiện, muốn giết chết tiểu cô nương này.
- Ai!
Đột nhiên!
Một tiếng thở dài trầm thấp truyền đến từ tám phương thiên địa, âm thanh không biết từ đâu xuất hiện này tràn ngập tang thương cô tịch, giống như từ cửu thiên mà đến... Hàng lâm ở trong vạn trượng hồng trần, càng làm cho lòng người ta sinh ra cảm giác nhỏ bé.
- Thương hải hóa ruộng dâu, tuế nguyệt đang biến thiên, đảo mắt thế gian đã qua năm trăm năm, không ngờ người trung thành với ta năm xưa, hôm nay lại rơi vào kết quả như thế này.
Tiếng như dòng suối nhỏ róc rách chảy, lại tựa như mây khói sương mù dày đặc, âm thanh Diệp Hiên khàn khàn quanh quẩn ở trong thiên địa, hắn từng bước đi tới từ trong hư không, quanh thân cũng không có nở rộ bất kỳ khí thế gì, nhưng rơi vào trong mắt đám người La Phong, lại làm cho bọn họ phải run sợ, hai đầu gối đều không cầm được run lên, lập tức quỳ xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận