Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 245 - Đầu hàng (2)



Chương 245 - Đầu hàng (2)




Thiên Hoàng Đông Doanh đột nhiên cười, hắn cười rất vui sướng, càng là khom người cúi đầu đối với Diệp Hiên.
- Ở trong từ điển của ta, còn không có hai chữ hối hận này, khi phương tây công hãm Đông Doanh, ta rất muốn nhìn một chút xem ngươi còn có thể cười ra tiếng hay không thể.
Diệp Hiên mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài Thiên Hoàng các.
- Bảo hộ Thiên Hoàng bệ hạ.
Chợt, số lượng lớn vũ sĩ Đông Doanh xông vào Thiên Hoàng các, còn có rất nhiều sĩ binh đếm không hết vây quanh Thiên Hoàng, chỉ là ánh mắt mọi người nhìn Diệp Hiên đều hiện ra một sự sợ hãi.
Hiển nhiên, danh tiếng đệ nhất cao thủ Đông Phương của Diệp Hiên cũng không phải nói một chút mà thôi, mà là một loại thực lực tượng trưng, có lực uy hiếp cực lớn đối với những người này.
- Một đám phế vật, các ngươi dám cản trở Diệp tiên sinh sao? Còn không mau lùi xuống cho ta?
Thiên Hoàng Đông Doanh đè nén căm giận ngút trời, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn rất nhiều võ giả Đông Doanh, cũng để cho những người này xấu hổ, nhưng vẫn nhường ra một con đường, cung nghênh Diệp Hiên đi ra ngoài.
- Thiên Hoàng bệ hạ, lẽ nào cứ để việc này diễn ra như vậy?
Một gã triều thần không cam lòng mà lên tiếng nói.
- Ah!
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên đi xa, Thiên Hoàng Đông Doanh lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, hung ác nham hiểm nói:
- Hạ quốc có câu ngạn ngữ nói rất hay. Thất phu nhất nộ, huyết tiên ngũ bộ, bên trong thập bộ người tẫn địch quốc.
- Mặc dù ta có lực lượng của một nước, nhưng ở trước mặt hắn, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, vừa rồi nếu hắn muốn giết ta, các ngươi ai có thể ngăn cản?
Theo những gì Thiên Hoàng Đông Doanh vừa nói ra, triều thần ở đây đều tĩnh mịch không tiếng động, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ tái nhợt, bởi vì đây chính là sự thực mà bọn họ đối mặt.
- Thiên Hoàng bệ hạ, Diệp Hiên khinh người quá đáng, thù này Đông Doanh chúng ta nhớ kỹ, chỉ là hiện tại chuyện quan trọng nhất cũng không phải là tên Diệp Hiên này, mà là thái độ của các quốc gia phương tây, hiện tại chiến hạm phương tây đã bước vào eo biển nước ta, nếu như không thể xử lý tốt việc này, Đông Doanh chúng ta sẽ gặp phải đả kích nặng nề nhất từ trước tới nay.
Một đại thần quân sự bước ra, trực tiếp kể lể quan hệ lợi hại.
Thiên Hoàng Đông Doanh hít một hơi thật sâu, sau từ từ thở ra, thâm trầm nói.
- Đông Doanh có một kiếp này, tất cả sai lầm là do bổn hoàng, một mình ta gánh chịu.
Thiên Hoàng Đông Doanh, có thể chưởng quản một nước, tuyệt đối không phải là người bình thường, ở thời khắc quốc gia hưng vong này, cũng biểu hiện ra khí độ một hoàng giả nên có.
- Chư vị, mời theo ta đi Đông Hải, ta sẽ tự mình tạ tội với các quốc gia phương tây.
Thiên Hoàng Đông Doanh bình thản, trong mắt lại có tia sáng khuất nhục xẹt qua, hiện tại hắn thầm nghĩ phải để cho Đông Doanh vượt qua kiếp nạn này, cho dù phải trả cái giá lớn đến đâu, hắn cũng đều sẽ không hối tiếc.
...
Bên ngoài, Đông Doanh hoảng sợ, các đài truyền hình lớn đang không ngừng thông báo tin tức khẩn cấp mới, khi tất cả Đông Doanh hiểu được chân tướng của mọi chuyện, càng lớn tiếng chửi rủa Thiên Hoàng Đông Doanh vô năng.
Mà càng nhiều hơn là bởi vì các quốc gia phương tây tuyên chiến, một ngày hoảng sợ không chịu nổi, rất sợ chiến tranh sẽ khai hỏa, Đông Doanh Quốc sẽ bị chiến hỏa tập kích.
Trên bầu trời, trong hư không.
Diệp Hiên ngồi trên trời cao, đạm nhiên quan sát Đông Hải phía dưới, hắn ngắm nhìn phương xa, chiến hạm phương tây đếm không hết đang nghênh gió lướt sóng mà đến, trên chiến hạm kia đã lên đạn, giống như muốn biến tiểu quốc kia thành bụi bậm.
Diệp Hiên mỉm cười, đây chính là cảnh tượng hắn muốn thấy, tuy Diệp Hiên hoàn toàn có năng lực huỷ diệt Đông Doanh, nhưng hắn còn không muốn trở thành công địch toàn cầu, có thể mượn tay các quốc gia phương tây huỷ diệt Đông Doanh, cái này mới là kết quả tốt nhất.
Trên Đông Hải.
Chiến hạm phương tây đang lái tới cảng Đông Doanh, mà chiến hạm Đông Doanh cũng bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, một trận đại chiến sẽ phải bạo phát trên Đông Hải.
- Tên lửa đối không mặt đất chuẩn bị hoàn tất, chờ phóng ra.
- Đạn A01 vào chỗ, đợi phóng ra.
Còi báo động chói tai vang lên ở cảng Đông Doanh, số lượng lớn chiến hạm Đông Doanh bước vào trạng thái chiến đấu, còn có một tướng lĩnh Đông Doanh đứng ở trên chiến hạm, trên trán cuồn cuộn mồ hôi, chuẩn bị tuyên bố mệnh lệnh khai hoả về phía chiến hạm phương tây.
- Tướng quân, Thiên Hoàng bệ hạ có lệnh, để cho đưa cờ lên, đầu hàng phương tây.
Một gã sĩ binh bước nhanh đến, tuyên đọc mệnh lệnh của Thiên Hoàng Đông Doanh.
- Cái gì?
Tướng quân Đông Doanh biến sắc, nhất định không thể tin được vào chính tai của mình.
Cho đến khi sĩ binh kia lặp lại lần nữa về mệnh lệnh của Thiên Hoàng Đông Doanh, lúc này vị tướng lĩnh mới hồi tỉnh lại, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp hành mệnh lệnh.
Ô ô ô!
Chiến hạm thổi lên tiếng kèn, đây là tiếng kèn đầu hàng, số lượng lớn cờ hàng được dâng lên trên chiến hạm Đông Doanh, cũng để cho chiến hạm các quốc gia phương tây, nhanh chóng lái tới cảng Đông Doanh.
Trước cảng Đông Doanh.
Thiên Hoàng Đông Doanh tay nâng quốc thư, khuất nhục quỳ xuống, cho đến khi chiến hạm phương tây dừng sát ở trước cảng, các sĩ binh da trắng đếm không hết xúm lại, mấy tên tướng lĩnh phương bước lên cảng, đi nhanh tới chỗ Thiên Hoàng Đông Doanh.
Trên trời cao.
Diệp Hiên khẽ nhíu mày nhìn một màn này, một tia u ám xẹt qua đáy mắt hắn, chuyện này cũng giống như những gì hắn suy đoán, chiến tranh căn bản không có xảy ra, đây cũng không phải là kết quả hắn muốn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận