Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 26 - Trường Thiên Lam



Chương 26 - Trường Thiên Lam




- Cái người này không biết từ đâu tới, thậm chí còn liên tiếp theo sát hại nhiều người như vậy, tuy người hắn giết cũng không phải người tốt, nhưng dựa theo chuyện hắn phạm vào, đã chính là tử tội.
Sắc mặt Thiết Lực tái nhợt lại.
Đông đông đông!
Một tràng gõ cửa truyền đến, một gã cảnh sát bước nhanh đi tới trước mặt Liễu Quân Điệp, nói:
- Sếp, nhận được tin tức từ nội tuyến, Vũ Quân mời người hiềm nghi đi Vọng Nguyệt Lâu tụ họp một chút.
- Quả nhiên là lão đại Bắc Xuyên bang, chúng ta còn không có động thủ, ông ta đã ngồi không yên.
Vũ Quân có thể tra được Diệp Hiên, Liễu Quân Điệp thân là đội trưởng Huyền Kính Ti, cũng không phải sóng lớn được hư danh.
Liễu Quân Điệp nhìn về phía hai người Thiết Lực và Linh Lung, hiển nhiên giao án tử lại cho Vũ An Ti, cô đương nhiên muốn tranh thủ ý kiến của hai người.
- Người này là Cổ Võ Giả, thực lực cụ thể còn không được tinh tường, thế nhưng hai người chúng tôi ra tay, người này tuyệt đối chạy trốn không được, đội trưởng Liễu cũng không cần xen vào.
Thiết Lực nói xong, lại mang theo Linh Lung rời khỏi Huyền Kính Ti, hiển nhiên chuẩn bị sẽ tróc nã quy án Diệp Hiên.
Nhìn hai người rời khỏi, Liễu Quân Điệp nhướng mày, hiển nhiên đối phương căn bản không có đồng ý với cô, chỉ coi cô là một người bình thường.
- Tôi muốn nhìn xem, Diệp Hiên này rốt cuộc là nhân vật nào, thậm chí ngay cả người của Vũ An Ti đều coi trọng như vậy.
Liễu Quân Điệp trầm giọng nói.
...
Sáng sớm hôm sau.
Giữa không gian bao la, ánh mặt trời cao chiếu, cũng mang đến cho trời đông này một chút tình cảm ấm áp, Diệp Hiên đón mặt trời mới mọc lên, chậm rãi mở hai mắt ra, trải qua cả đêm tu luyện, tinh thần hắn cũng dần dần ổn định lại.
Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy đồng hồ đã là chín giờ sáng, trong nhà không có một bóng người, Diệp Hiên biết mẹ sớm phải đi làm, Diệp Linh Nhi chắc là trở về trường học thu thập quần áo và đồ dùng hàng ngày, chuẩn bị chuyển trường.
Tuy Diệp Hiên muốn mẹ nghỉ việc, nhưng lại bị Diệp mẫu lại lấp liếm cho qua, bà nói hiện giờ vẫn còn sức khỏe làm việc, khi nào mệt nhất định sẽ nghỉ việc.
Trên bàn ăn, hôm qua Diệp Hiên để lại cho mẹ một tấm thẻ vàng, Diệp mẫu cũng không có lấy, điều này cũng làm cho Diệp Hiên hơi bất đắc dĩ, đem tấm thẻ vàng cất xong, trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Thành phố Giang Nam, trường cao trung Thiên Lam.
Toàn bộ thành phố Giang Nam, nếu nói là trường học nào có lực lượng giáo viên hùng hậu, vậy nói trường Thiên Lam là nhất, bởi vì đây là trường học của quý tộc, giáo viên trong trường đều là tấm gương giới giáo dục, học thức có thể nói cực kỳ uyên bác, còn có một số người từ hải ngoại trở về, công khai giảng bài ở trường Thiên Lam bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, muốn trở thành học sinh nơi này, ngoại trừ trong nhà không phải con ông cháu cha, thì cũng chỉ tuyển nhận học bá, từ nơi này cũng có thể nhìn ra, trường Thiên Lam chọn học sinh rất nghiêm ngặt.
Trước cửa trường.
Hai bên trước cổng trường là nơi đỗ xe, gần giống như triển lãm xe quốc tế vậy, loại xe cộ xa hoa đã thấy qua hoặc chưa từng thấy, đều có thể nhìn từ trước cổng trường Thiên Lam, đây cũng là một kỳ quan của thành phố Giang Nam.
Thỉnh thoảng có học sinh từ trong xe đi ra, trên người mỗi người đều mặc những thứ có giá trị không nhỏ, trên khuôn mặt càng tràn đầy tự tin.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Hiên có chút ngẩn ngơ, thần tình càng có chút tự giễu, bốn năm trước, hắn dựa vào thành tích thi vào trường Thiên Lam, không ngờ bốn năm qua đi, hắn lại lần nữa bước vào nơi đây.
- Cô ấy... Hẳn là đã trở về kinh đô rồi?
Có lẽ là tức cảnh sinh tình, Diệp Hiên lại tự lẩm bẩm.
Tản tâm tư trong lòng ra, Diệp Hiên bước chậm vào trường Thiên Lam, con đường đi tới này, nhìn kiến trúc quen thuộc, ký ức lâu đời không ngừng sống lại ở nơi sâu nhất trong đầu Diệp Hiên.
Phòng làm việc của phó hiệu trưởng.
Diệp Hiên đem tấm thẻ có giá trị năm trăm ngàn đưa cho Phó hiệu trưởng, Phó hiệu trưởng lúc đầu mặt đầy nghiêm túc tức thì thái độ lại thay đổi cực nhanh, tự mình làm thủ tục nhập học cho Diệp Hiên và Diệp Linh Nhi.
Điều này cũng làm cho Diệp Hiên có chút cảm thán, ngay cả là trường cao trung đứng đầu như nơi này chỉ cần có tiền, dù tuyên bố là chọn học sinh nghiêm ngặt, cũng chỉ là một truyện cười thôi.
Xong xuôi thủ tục nhập học, Diệp Hiên trở lại chốn cũ một phen, lại sẽ không còn được gặp lại những người đã từng quen thuộc trước kia, điều này cũng làm cho chính bản thân hắn ta tự giễu cười một tiếng, chuẩn bị trở về nhà.
Chợt!
Không có chờ Diệp Hiên đi ra cửa trường, một tiếng môtor vang lên từ sau người, một chiếc Maserati màu lửa đỏ tựa như mãnh thú sắt thép vậy lái tới phía Diệp Hiên.
Ở nơi tình huống ngàn cân treo sợi tóc, bên cạnh càng là truyền đến một giọng nữ đầy lo lắng.
- Mau tránh ra.
Lúc này, sắc mặt Diệp Hiên lạnh lẽo, cơ thể hơi nhếch sang một bên, trực tiếp lách ra phía sau chiếc xe, cũng để cho chiếc Maserati này trực tiếp đụng ở bức tường của trường học.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy phía trước chiếc Maserati này lõm lại, bức tường càng là bị đâm ra một cái lỗ thật lớn, nếu như không phải giá chiếc xe này trên một triệu, biện pháp an toàn vô cùng tốt, chỉ sợ là sẽ xuất hiện tình cảnh xe hỏng người cũng chết.
- Bạn học này cậu không sao chứ, cậu học lớp nào, có cần gọi giáo viên tới đưa đi bệnh viện xem sao hay không?
Vân Mộng Dao tay nâng sách vở, là giáo viên ở đây, mặt mũi tuyệt mỹ tràn đầy phong độ của người trí thức, đang lo lắng hỏi Diệp Hiên.
Thanh thủy xuất phù dung (*), khuynh thành cũng khuynh quốc, vẻ đẹp của Vân Mộng Dao là vẻ đẹp không màng danh lợi làm cho người ta muốn ôm vào trong ngực, giống như thấy được cô, tâm tình lo lắng cũng sẽ an tĩnh lại.
(*) Hoa sen mọc lên từ nước trong.
Mặc dù là Diệp Hiên, nhưng khi nhìn thấy người này hai tròng mắt cũng là sáng lên, không ngừng ca thán, thế gian ngoại trừ Hạ Thanh Trúc, lại còn có mỹ nữ như thế này.
Tuy nhiên, Diệp Hiên đối với khí chất và nét đẹp của Vân Mộng Dao cũng cảm thấy kinh diễm, nhưng ánh mắt cũng không dừng lại nhiều lắm, cũng không trả lời câu hỏi của đối phương, mà là bước chậm tới chiếc Maserati kia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận