Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1783: Ba ngàn phồn hoa sát na, vạn cổ như mộng không hoa

Chương 1783: Ba ngàn phồn hoa sát na, vạn cổ như mộng không hoa
Bên ngoài, một tiếng hô to chói tai đầy bi thương truyền đến, chỉ thấy vẻ mặt Cực Tình Chi chủ trắng bệch, hai môi đều không tự giác rung động, cửu thải thần quang bắn ra, lao tới tuế nguyệt trường hà.
- Cực tình, ngươi muốn làm gì?
Ông!
Cực Ma chi chủ trong nháy mắt ngăn cản đường đi của Cực Tình chi chủ, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Cực Tình chi chủ cũng xẹt qua vẻ bất đắc dĩ.
- Hắn không thể chết.
Khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Cực Tình chi chủ vặn vẹo, đôi mắt ửng đỏ nhìn về phía Cực Ma chi chủ.
- Năm tháng sông dài, trật tự thời không, cho dù ngươi tiến vào trong đó cũng không cứu được hắn.
Cực Ma chi chủ lạnh lùng rống to, cũng đang nhắc nhở Cực Tình chi chủ.
- Nhưng... Nhưng...
Giờ khắc này, khí tức Cực Tình chi chủ hỗn loạn, nàng kinh ngạc nhìn sang năm tháng sông dài, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương phức tạp không phát hiện.
- Hắn không phải người kia.
Bỗng nhiên, Cực Ma chi chủ âm thầm truyền âm, câu này giống như một tia sấm sét nổ vang bên tai Cực Tình chi chủ, tựa như đang nhắc nhở nàng một sự thật không thể không đối mặt.
- Nhưng ta... ?
Cực Tình chi chủ cúi đầu, yên lặng không nói gì.
- Làm sao có thể?
Chợt, âm thanh đầy khiếp sợ của Bất Tử thiên chủ truyền đến, cũng làm cho thập đại chí cường cùng cửu đại tinh sư nhất thời nhìn lại tuế nguyệt trường hà, sau một khắc liền bộc phát ra vài tiếng kinh hô.
Tuế Nguyệt Trường Hà.
Ào ào ào.
Sóng lớn nghiêng trời, năm tháng không còn tung tích, trong lúc sóng triều phập phồng, thân ảnh Diệp Hiên chìm xuống đáy sông từ từ dâng lên, quanh thân hắn hiện ra từng đạo quang mang màu xám tro, Táng Thiên Công giờ phút này bị hắn thúc dục đến cực hạn.
- Ba ngàn phồn hoa trong nháy mắt, vạn cổ như mộng không hoa, nhìn lại trời đất mênh mông, năm tháng cổ xưa du động.
Chư thiên tụng kinh, năm tháng như bài hát, giờ khắc này đôi môi Diệp Hiên khẽ động, từng đạo kinh văn phun ra từ trong miệng hắn, hắn vào giờ khắc này cực kỳ thăng hoa, thủ hộ bản ý bản tâm kiên định, tiếp tục đi ngược trong dòng sông năm tháng.
- Ý chí thật cường đại.
Vận Mệnh chi chủ trầm trọng nói, đôi mắt Vận Mệnh càng nhìn không thấu quỹ tích nhân sinh của Diệp Hiên.
- Người này quả nhiên mang theo bí mật to lớn.
Hỗn Độn chi chủ thở dài nói, Diệp Hiên có thể thủ vững bản tâm ở trong dòng sông năm tháng, không bị trật tự thời không hóa thành bọt nước, điều này làm cho hắn cảm thấy rung động thật lớn.
Sông dài năm tháng, trật tự thời gian và không gian, đây là một dòng thời gian, từ hỗn độn sinh ra đến tan vỡ, dòng thời gian này vẫn kéo dài tiến lên.
Giờ phút này Diệp Hiên có thể thủ vững bản tâm, không bị thời không loạn lạc xâm nhập, mặc kệ tu vi của hắn yếu bao nhiêu, chỉ là phần ý chí cùng tâm tính này, thành tựu tương lai cũng không thể hạn lượng.
- Quả nhiên là ngươi.
Lặng yên, một tiếng lẩm bẩm truyền đến từ trong miệng Cực Tình chi chủ.
Nàng yên lặng chăm chú nhìn Diệp Hiên đi lại trong dòng sông năm tháng, đôi mắt xẹt qua vẻ phức tạp.
- Thời Không, đóng tuế nguyệt trường hà lại.
Hỗn Độn chi chủ trầm giọng lên tiếng.
- Không được, nếu đóng lại trường hà, hắn sẽ vĩnh viễn lưu lại trong đó.
Bất Tử thiên chủ là người đầu tiên không đồng ý, trực tiếp lên tiếng bác bỏ, nếu Diệp Hiên bỏ mạng ở giữa sông dài năm tháng, vậy hết thảy hắn làm sẽ thất bại trong gang tấc.
- Hắn không thể chết!
Thôn Thiên ma chủ bước ra một bước, Thôn Thiên ma quang ầm ầm bốc lên, thanh âm lãnh lệ mà bá đạo.
- Các ngươi biết cái gì, tuế nguyệt trường hà có vật cấm kỵ, nếu người này dẫn cấm kỵ ra, tất sẽ mang đến đại kiếp nạn cho Hỗn Độn vũ trụ.
Vận Mệnh chi chủ lạnh lùng quát lớn.
- Chê cười, cái gì gọi là cấm kỵ?
Hủy Diệt chi chủ hung lệ nói:
- Tất cả chí cường chúng ta đều ở đây, vốn là cấm kỵ lớn nhất của Hỗn Độn vũ trụ. Huống chi còn có cửu đại tinh sư. Tất cả chúng ta đại biểu cho đỉnh cao của Hỗn Độn vũ trụ. Cho dù tuế nguyệt trường hà thật sự tồn tại vật cấm kỵ. Nếu hắn dám xuất thế, trấn diệt là được.
- Chí cường chúng ta, vô địch vạn cổ, há lại kiêng kỵ vật cấm kỵ?
Bất Tử thiên chủ lạnh lùng lên tiếng.
Tại thời điểm này.
Sắc mặt Thời Không chi chủ do dự, nếu hắn đóng lại tuế nguyệt trường hà, Diệp Hiên tất chết không sống, nhưng nếu không đóng tuế nguyệt trường hà, rất có khả năng dẫn ra hung mâu vạn cổ kia.
- Hỗn độn huyền cơ, biến đổi kinh thiên, xem ra cũng đã đến lúc đánh một trận.
Thời Không chi chủ lẩm bẩm thì thầm, sau đó cả người đều bình tĩnh lại, cũng không có đóng lại sông dài năm tháng, đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Diệp Hiên.
Tại thời điểm này.
Thập đại chí cường cùng cửu đại tinh sư đều rất ăn ý không nói gì, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Hiên, cho dù Diệp Hiên thật sự dẫn ra cái vật gọi là cấm kỵ, bọn họ cũng trong nháy mắt trấn diệt nó tại chỗ.
Ào ào.
Sóng biển năm tháng, mãnh liệt mênh mông, bước chân Diệp Hiên càng lúc càng trầm ổn, đôi mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, hắn đạp chân xuống sóng biển mới ngược dòng bay lên, đi về phía chỗ sâu nhất của tuế nguyệt trường hà, tựa như thân tương lai năm đó, cũng đi lại ở trong sông dài năm tháng.
Ông.
Rốt cục, Diệp Hiên đi tới điểm cuối của dòng sông, sóng biển dưới chân quỷ dị bình tĩnh lại, tựa như một dòng nước chết không có bất kỳ dao động gì.
Chỉ là một cỗ khí tức nặng nề vô hình nảy sinh, cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên trầm trọng.
Nó ở ngay đây.
Cả thể xác lẫn tinh thần Diệp Hiên khẽ run rẩy, hắn không cần thử thăm dò gì, hắn có thể cảm giác được dưới mặt nước bình tĩnh này tồn tại một cấm kỵ khiến vạn cổ chí cường đều phải kiêng kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận