Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1219 - Không người có thể nghịch



Chương 1219 - Không người có thể nghịch




Lúc này.
Chuyển Luân Vương chắp hai tay sau lưng, đang nhìn Diệp Hiên từ xa, trên mặt hắn bình tĩnh không gợn sóng, làm cho người ta có một loại cảm giác điềm đạm an thần.
Đối với phong tư của Chuyển Luân Vương, Diệp Hiên căn bản không có chút cảm xúc, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, đôi mắt nhìn thẳng Chuyển Luân Vương.
Làm một cái ví von, Chuyển Luân Vương tựa như con em nhà giàu còn đep trai ở địa cầu, mà Diệp Hiên thuộc loại người quật khởi từ nghèo khó, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, mà Diệp Hiên cũng khinh thường nhất loại tư thái cao cao tại thượng của đối phương.
Ở trong mắt Diệp Hiên, cái gì thần nữ thánh nữ, hoặc là thiên chi kiêu tử, đều là cái rắm, chỉ có tu vi nghiền ép hết thảy mới là chân lý, kẻ yếu thì phải có bộ dáng của kẻ yếu, nếu như nhất định phải làm bộ làm tịch, vậy Diệp Hiên hắn sẽ hung hăng giẫm đối phương ở dưới chân lăng nhục một phen.
- Ngươi tính là thứ gì mà muốn bổn đế nể mặt ngươi, ngươi xứng sao?
Diệp Hiên mỉm cười, giọng nói của hắn cực kỳ lạnh nhạt, căn bản không để Chuyển Luân Vương vào mắt.
- Ừm?
Khuôn mặt bình tĩnh của Chuyển Luân Vương hơi đổi, khí tức cũng trong nháy mắt ngưng tụ, hắn không ngờ Diệp Hiên vô lễ như thế, càng không để mình vào mắt.
- Diệp Thiên Đế, Địa Phủ có quy củ của Địa Phủ, ngươi dù sao cũng chỉ là người ngoài, bổn vương khuyên ngươi một câu, chớ có tham gia phân tranh trong Địa Phủ, Bỉ Ngạn hoa vô dụng đối với ngươi, còn hy vọng ngươi có thể hiểu được.
Luân Luân Vương trầm thấp lên tiếng.
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không nói quá nhiều lời vô nghĩa.
Diệp Hiên khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Chuyển Luân Vương càng thêm khinh miệt.
Thế giới quan của Diệp Hiên rất đơn giản, càng rất thô bạo, trong thế giới này, ai có nắm đấm lớn thì người đó chính là đạo lý, hoặc là ngươi đánh ta phục, hoặc là ta đánh ngươi phục quỳ xuống gọi ông nội, nói nhiều lời vô nghĩa thì có ích lợi gì?
Nói trắng ra, cường giả vi tôn, kẻ yếu như chó, đạo lý chỉ nằm trong tay cường giả, còn lại hết thảy đều là chó má, đây cũng là chân lý Diệp Hiên luôn tin tưởng.
Thánh Nhân không ra, lão tử lớn nhất, tuy rằng lời này hơi thô bỉ, nhưng lại là khắc họa chân thật nhất của Diệp Hiên.
Diệp Hiên liếc mắt đã nhìn ra Chuyển Luân Vương có tu vi Chuẩn Thánh đỉnh phong, nếu như nói hắn có gì khác biệt với bọn người Hoàng Tuyền Lão Tổ, đó chính là Chuyển Luân Vương chưởng khống pháp tắc Lục Đạo Luân Hồi, còn kinh khủng hơn bọn người Hoàng Tuyền Lão Tổ rất rất nhiều, đây cũng là ưu thế của Chuyển Luân Vương.
- Chuyển Luân Vương, mau cứu ta!
Đang lúc Chuyển Luân Vương cùng Diệp Hiên giằng co, Vô Tướng Thiên Quỷ đang thê lương gầm thét, xiềng xích màu đen quấn quanh trên người hắn để hắn cảm thấy cực kỳ thống khổ, chỉ sợ không đến bao lâu, hắn nhất định sẽ bị xiềng xích màu đen hóa thành tro bụi.
Dùng tâm tính cao ngạo của Chuyển Luân Vương, cũng không chào đón Vô Tướng Thiên Quỷ, nhưng ai bảo người sau lưng Vô Tướng Thiên Quỷ có quan hệ cực sâu với hắn, hắn không có khả năng thấy chết không cứu.
- Diệp Hiên, đắc tội!
Thần sắc Chuyển Luân Vương bình tĩnh, ánh sáng của Lục Đạo Luân Hồi ầm vang bộc phát, trực tiếp đánh tới lồng giam đang cầm tù Vô Tướng Thiên Quỷ, bởi vì hắn biết Diệp Hiên tuyệt đối sẽ không thả người, vậy hắn đành phải ra tay.
Ầm!
Nổ vang kình thiên, lồng giam sụp đổ, không thể không nói Chuyển Luân Vương cực kỳ đáng sợ, hắn chưởng khống lực lượng Lục Đạo Luân Hồi, vẻn vẹn chỉ là một kích đã đánh nất lồng giam nhốt Vô Tướng Thiên Quỷ, Vô Tướng Thiên Quỷ thoát khốn.
- Muốn cứu hắn, ngươi hỏi qua bản đế chưa?
Chuyển Luân Vương dám ra tay cứu người, theo Diệp Hiên, đây quả thực là hành động tìm chết, bởi vì người hắn muốn giết, không ai có thể cứu, trừ phi Chuyển Luân Vương hắn là Thánh Nhân tại thế.
Ầm!
Thiên băng địa liệt, hắc ám vô biên, Diệp Hiên chính là Bán Thánh, mỗi tiếng nói cử động đều ẩn chứa uy năng cực lớn, hư không lần nữa bị phong tỏa, từng đạo xiềng xích hắc ám sinh sôi trong hư không, lần nữa giam cầm Vô Tướng Thiên Quỷ, điều này làm cho sắc mặt Chuyển Luân Vương hơi thay đổi, muốn lần nữa ra tay cứu Vô Tướng Thiên Quỷ ra.
Đáng tiếc, không đợi Chuyển Luân Vương ra tay, Diệp Hiên quỷ dị xuất hiện ở bên cạnh hắn, một đạo kiếm chỉ ầm vang điểm tới mi tâm hắn, khí tức hắc ám phát ra để Chuyển Luân Vương giật mình, thất kinh lùi lại.
- Ngươi tránh sao?
Chỉ xích thiên nhai, cách không một kích, tiếng cười tàn khốc của Diệp Hiên truyền đến, ngón tay của hắn ầm ầm điểm vào mi tâm Chuyển Luân Vương, theo âm thanh hư không sụp đổ truyền đến, mi tâm Chuyển Luân Vương rạn nứt từng khúc, sau đó nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.
Ầm!
Thịt nát xương tan, tan thành mây khói, một kích này của Diệp Hiên quá mức khủng bố, cũng quá mức khó hiểu, Chuyển Luân Vương ầm vang nổ nát vụn, ngay cả một kích của Diệp Hiên cũng không có ngăn cản được.
- Tê!
Tám phương phải sợ hãi, tiếng hít một hơi thật sâu truyền ra, khi một màn này hiện ra trong mắt mọi người Địa phủ, thể xác tinh thần bọn hắn đều rung động, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng ẩn chứa vẻ sợ hãi cực lớn.
Đáng sợ, thật đáng sợ, đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Lúc đầu, Diệp Hiên trấn áp Vô Tướng Thiên Quỷ đã để đám người Địa Phủ cảm thấy chấn kinh, nhưng bây giờ ngay cả Chuyển Luân Vương đều bị một kích của Diệp Hiên đánh cho phi hôi yên diệt, quả thực để linh hồn đám người Địa Phủ đều đang sợ hãi run rẩy.
- Líu lo không ngừng, thật đúng là phế vật.
Diệp Hiên sừng sững hư không, hai tay chắp sau lưng đạm mạc vô tình, giống như hắn chỉ là làm một chuyện rất tùy ý, giết chết chỉ là một Chuyển Luân Vương, căn bản không có đặt ở trong lòng của hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận