Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 912 - Ngộ Không hộ đạo, nửa bước Chuẩn Thánh



Chương 912 - Ngộ Không hộ đạo, nửa bước Chuẩn Thánh




- Ngộ Không, ngươi chấp mê bất ngộ, nếu tiếp tục hồ nháo, chọc cho Tây Phương nhị thánh hàng tội, chỉ sợ ngươi cũng khó thoát khỏi Thánh nhân trách phạt.
Dược vương Lưu Ly Phật tức giận nói.
- Thiên đạo bất công, Thánh nhân đánh cờ, lão Tôn ta cũng chỉ là một quân cờ trong thiên địa này, nếu tây phương nhị Thánh dám xuất hiện ở đây, cho dù chết trận trong tay Thánh nhân, lão Tôn cũng không sợ hãi.
Tôn Ngộ Không điên cuồng rống giận, một cây thiết bổng tựa như lay động cả bầu trời xanh, lời nói nổ tung tám phương thiên địa vang lên khắp linh sơn, làm cho Phật Đà Bồ Tát khắp nơi như hến, trong lòng dâng lên cảm giác rung động cực hạn.
- Được được được.
Dược Vương Lưu Ly Phật liên tục nói ra ba chữ được, khuôn mặt đều có chút dữ tợn, nói:.
- Nếu ngươi nhất định phải bảo vệ hắn, tương lai bần tăng phải nhìn một chút, Tôn Ngộ Không ngươi đối mặt với Thánh nhân trách phạt như thế nào.
Dược Vương Lưu Ly Phật trốn vào hư vô, hóa thành một tia phật quang tiêu tán không thấy, Diệp Hiên có Tôn Ngộ Không hộ đạo, hắn căn bản không ngăn cản được Diệp Hiên bước vào Chuẩn Thánh.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, giữa trời đất.
Tôn Ngộ Không kéo áo cà sa Phật trên người ra, một thân lông tơ màu vàng lộ ra, hắn cầm thiết bổng nhìn quanh tám phương, đôi mắt hung lệ nở rộ hỗn độn thần quang, lời nói bá thiên tuyệt địa quanh quẩn thiên địa.
- Người nào dám ngăn cản Diệp Hiên thành đạo, chính là đối địch với lão Tôn ta, có hỏi qua cây gậy sắt của lão Tôn có đồng ý hay không.
Trời đất nổ tung, mây trời dâng trào, trên bầu trời Linh sơn, Tôn Ngộ Không cao ngạo đứng đó, khí tức hung thần ác sát tràn ngập, còn có một cỗ chiến ý không thể tưởng tượng nổi quấn quanh người.
Không ai đáp lại, thiên địa tịch liêu, Tôn Ngộ Không quá mức cường thế, hắn cũng quá mức rực rỡ, hắn chỉ đứng ở trên bầu trời, Bồ Tát Phật Đà khắp nơi yên lặng không tiếng động, ngay cả thượng cổ Phật Đà ẩn nấp ở sâu trong Linh Sơn cũng đều thở dài.
Thiên địa ngưng trệ, vạn vật không tiếng động.
Tôn Ngộ Không ngạo nghễ trong trời đất, Diệp Hiên ngồi xếp bằng trên đỉnh núi Bắc Phong, hai người hô ứng từ xa, giống như vẽ thành một bức tranh tuyệt thế vạn cổ chưa từng có.
Bất kính thiên địa, chỉ tôn trọng bản thân, Diệp Hiên và Tôn Ngộ Không cùng một loại người, nếu nói có gì đó khác biệt, có lẽ chính là Diệp Hiên càng lãnh huyết vô tình hơn một chút.
Nhưng trong âm thầm, Tôn Ngộ Không và Diệp Hiên kết giao ở đây, lại sinh ra một đoạn thiện duyên cực lớn, mới có cảnh Tôn Ngộ Không hôm nay hộ đạo cho Diệp Hiên, muốn giúp hắn bước vào Chuẩn Thánh.
Đương nhiên, cái gọi Chuẩn Thánh chỉ là một tên gọi, Diệp Hiên cắn nuốt lực lượng thiện ác hai thi, có thể để cho Bất Diệt nguyên thần hóa thành Bất Diệt Chân Linh, thẳng vào nửa bước Chuẩn Thánh.
Tuy rằng nửa bước Chuẩn Thánh cũng không phải Chuẩn Thánh chân chính, cũng đừng quên, Diệp Hiên đi theo con đường lấy lực chứng đạo, nửa bước Chuẩn Thánh tương đương với Chuẩn Thánh bình thường chém đi một thi, nếu hắn có thể tu luyện Đại La tiên thể đến Đại Thành, khi linh hồn và nhục thân hợp nhất, hắn có thể chống lại Chuẩn Thánh đã chém đi hai thi, càng có thể được xưng vô địch cùng cảnh giới.
Chân trời, mây không ngừng trôi, mặt trời lên mặt trăng lặn, đấu chuyển tinh di.
Có Tôn Ngộ Không hộ đạo cho Diệp Hiên.
Diệp Hiên lần này tu luyện trọng ven ba ngàn năm, ba ngàn năm trôi qua, Đại La tiên quang xung quanh Diệp Hiên đang dần dần hư ảo, một tia thánh quang yếu ớt chậm rãi ngưng tụ quanh thân hắn.
Trong lúc này, tiểu cô nương nuốt vào hạt sen công đức vẫn đang ở trong mê man, ba ngàn năm trôi qua, thân thể non nớt của nàng cũng không có không chút lớn lên, ngược lại không ngừng hấp thu Đại La tiên quang do Diệp Hiên tản mát ra, tiến vào một loại trạng thái nhập định không thể nói thành lời.
Cởi bỏ phàm thân, hóa thành tiên nhân, đây là một hồi cơ duyên to lớn của tiểu cô nương, nàng ăn vào hạt sen công đức, càng ở bên cạnh Diệp Hiên khi Diệp Hiên đột phá nửa bước Chuẩn Thánh, khi nàng tỉnh lại, cũng sẽ từ phàm nhân hóa thành một vị tiên nhân chân chính.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, thiên địa vốn yên tĩnh truyền đến một tiếng nổ vang, một đạo hỗn độn thần quang phóng lên trời, chỉ thấy Diệp Hiên trên đỉnh Bắc phong đang chậm rãi mở hai mắt ra, một đạo Hỗn Độn vô lượng thần quang vờn quanh người hắn.
- Bất Diệt Chân Linh.
Thần quang trong mắt Diệp Hiên tăng vọt, hai tay bắt ấn Bất Tử Tiên Quyết, mi tâm của hắn nở rộ một tia sáng đen, chỉ thấy Bất Diệt nguyên thần trong thức hải triệt để hóa thành hắc ám, cho đến khi Bất Diệt nguyên thần ầm ầm bạo nát, chỉ còn lại một chút hắc mang làm cho thức hải chìm nổi.
Bất sinh bất diệt, không bụi không bẩn, một điểm bất diệt chân linh này tối nghĩa không rõ, chỉ có một cỗ ba động cực kỳ khủng bố phóng thích ra ngoài, càng làm cho thiên địa vặn vẹo đến cực hạn, một cỗ hắc ám không cách nào tưởng tượng bao phủ thiên địa.
Tịch Diệt không nói gì, vạn vật không tiếng động, chỉ có vô tận hắc ám nhộn nhạo ở trên không trung Linh sơn, chư thiên hư không truyền đến âm thanh tụng kinh thần bí, còn có từng tia lôi đình màu máu như ẩn như hiện ở trong đám mây.
- Ngưng!
Diệp Hiên ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, tóc xám trắng không gió tự bay, một tia hỗn độn thần quang dâng lên quanh thân làm cho hư không tám phương cực hạn vặn vẹo, càng làm cho vạn dặm hư không tấc tấc bị chôn vùi trong thiên địa.
- Nửa bước Chuẩn Thánh?
Diệp Hiên đứng ở trên đỉnh Bắc phong, thân hình cao ngất như cổ tùng, đôi mắt hoang mang đang dần tập trung, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đã xảy ra biến hóa thật lớn.
Loại thay đổi này không thể nói rõ ràng, đây là một loại cảm giác sinh mệnh tiến hóa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận