Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1029 - Tránh thoát (2)



Chương 1029 - Tránh thoát (2)




- Lăn.
Gào vỡ sơn hà, hư không nổ tung, Diệp Hiên điên cuồng gầm nhẹ, một luồng sương mù hỗn độn vây quanh người hắn, tử sắc thánh quang cuồng bạo bức ra từ cơ thể hắn.
- A.
Như vạn tiễn xuyên tâm, giống như ngàn vạn con kiến cắn xé, một loại cảm giác đau đớn sống không bằng chết hiện ra trong bất diệt chân linh của Diệp Hiên, lúc đầu Thiên Đạo tiên văn quấn quanh bất diệt chân linh hắn, như giòi trong xương, giờ phút này Diệp Hiên muốn bức nó ra khỏi cơ thể, trực tiếp gặp đại kiếp cực kỳ đáng sợ.
- Muốn chiếm lấy ta? Cho dù Hồng Quân hắn đích thân tới cũng không có khả năng.
Diệp Hiên dữ tợn gào thét, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu hiện lên trên trán, cũng chứng minh hắn gặp khổ sở bao lớn.
Cái gọi là công đức thành thánh, căn bản chính là một loại hành vi tự hủy, bởi vì Thánh Nhân khuất dưới Thiên Đạo, càng phải phụ thuộc vào trời đất mà sống, nếu Diệp Hiên thật lựa chọn công đức thành thánh, vậy hắn sẽ muốn bị Thiên Đạo áp chế, phải gọi Hồng Quân Đạo Tổ một tiếng lão sư, Diệp Hiên tuyệt không muốn lựa chọn con đường này.
Năm đó, Diệp Hiên lúc nhỏ yếu, hắn từng lập lời thề, hắn muốn bao trùm ở trên cửu thiên, càng phải quan sát vạn vật chúng sinh, trở thành chi thánh chúng sinh, không dưới một người nào.
Hôm nay Hồng Mông Tử Khí biến hóa như thế, chỉ rõ hắn con đường công đức thành thánh, nhưng đây không phải là điều mà nội tâm Diệp Hiên muốn.
Thiên địa diệt mà ta bất diệt, vạn vật hủ mà ta bất hủ, đây mới là con đường Diệp Hiên muốn đi.
- Lăn.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên gào thét như lôi đình, hắn đột nhiên mở hai mắt, ý thức bản thân trở về trở lại trong nhục thân, mi tâm của hắn đang phát sáng, bất diệt chân linh cuồng bạo rung động, Hồng Mông Tử Khí hóa thành tiên văn bị bức lui ra.
Xoẹt xoẹt xoẹt
Thiên Đạo tiên văn rời khỏi thức hải Diệp Hiên, lần nữa biến thành Hồng Mông Tử Khí phiêu phù trước người Diệp Hiên, lúc này tử sắc thánh quang trên người hắn tán loạn vô tung.
Hô —— hô —— hô.
Diệp Hiên không ngừng thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại nhỏ lên mặt đất tại Đấu Ngưu cung, giống như hắn đã trải qua một trận đại chiến sinh tử, sắc mặt trắng bệnh.
- Tốt một cái Hồng Mông Tử Khí, chút nữa khiến ta từ bỏ bản thân pháp và đạo.
Diệp Hiên so nắm chặ ng quyền t, trong mắt sinh ra lệ khí, trong lòng dâng lên dục vọng bạo ngược cực lớn, muốn hủy Hồng Mông Tử Khí trong tay.
Cuối cùng, Diệp Hiên cũng không hủy đi Hồng Mông Tử Khí, bởi vì cái này liên quan đến vị Thánh Nhân trời định thứ bảy, cho dù hắn không muốn công đức thành thánh, nhưng vật này cũng có tác dụng cực lớn đối với hắn.

Diệp Hiên phun ra một ngụm trọc khí, không ngừng để cho mình tỉnh táo lại, cho đến mấy chục giây trôi qua, Diệp Hiên trấn định lại.
- Hồng Mông Tử Khí đột ngột xuất hiện, quả thật rất kỳ quái, vừa mới kém chút để ta tự hủy pháp môn lấy lực chứng đạo, trong đó tuyệt không đơn giản như ta tưởng tượng.
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, âm lãnh đến cực điểm, trong mắt hiện ra vẻ suy tư.
Nguyên Linh
Diệp Hiên nghĩ đến một người, từ khi hắn tiến vào Địa Tiên Giới đến nay đã qua mười vạn năm, nhưng Nguyên Linh chưa hề xuất hiện, dù là hôm nay hắn đã đi vào Chuẩn Thánh, vẫn không thấy bóng dáng của đối phương.
Bốn năm sớm chiều ở chung trong Nhân gian giới, mặc dù Nguyên Linh nấp rất kỹ, nhưng Diệp Hiên cũng có thể hiểu rõ một chút bản tính của hắn.
Nguyên Linh là một người âm hiểm xảo trá, càng là người có bụng dạ cực sâu, trong lòng Diệp Hiên hết sức rõ ràng đạo lý này, hắn càng dám khẳng định Nguyên Linh sẽ không ngồi yên, có lẽ Hồng Mông Tử Khí có liên quan cực lớn tới hắn.
- Ừm?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên xâu chuỗi Hồng Mông Tử Khí cùng Nguyên Linh, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, hai mắt hung ác nham hiểm, như nghĩ đến thứ gì.
- Cái này sao có thể?
Diệp Hiên kinh dị nói nhỏ, hắn nghĩ rằng Hồng Mông Tử Khí chính là mưu kế của Nguyên Linh, là muốn hắn tự con đường hủy lấy lực chứng đạo?
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nếu trong tay Nguyên Linh thật có Hồng Mông Tử Khí, vậy sao hắn để cho bản thân thành thánh?
Diệp Hiên lớn gan suy đoán, càng đang tự hỏi.
Đáng tiếc, bất kể Diệp Hiên đoán thế nào, hắn cũng không có được một đáp án, chỉ bằng vào hắn phỏng đoán, Hồng Mông Tử Khí cũng chưa chắc là chính tay Nguyên Linh mang tới.
Từ khi tiến vào Địa Tiên Giới đến nay, Diệp Hiên không ngừng đụng phải đại địch khắp nơi, nhưng hắn chưa hề quên sự tồn tại của Nguyên Linh, trong lòng hắn luôn xem Nguyên Linh có thể sánh với Thánh Nhân.
Nếu như muốn so sánh, Thánh Nhân cùng Nguyên Linh, Diệp Hiên kiêng kị Nguyên Linh hơn.
Bởi vì ngay cả Thánh Nhân cũng không biết hắn đang mưu đồ thế cuộc Thiên địa, cho dù Thánh Nhân cũng bị hắn tính kế.
Dám tính kế Thánh Nhân, không thể nghi ngờ, loại người này đáng sợ đến cực điểm, cũng thần bí đến cực điểm, đây mới là nguyên nhân Diệp Hiên cực kỳ coi trọng Nguyên Linh.

Diệp Hiên lần nữa phun ra một ngụm trọc khí, hắn xua tan suy nghĩ lo lắng, tạm thời đè xuống sự uy hiếp của Nguyên Linh, bởi vì từ ngoại giới đang có hai đại Chuẩn Thánh đang tiến đến Thiên Đình, đây là vấn đề hắn nhất định phải đối mặt
Vừa tiếp xúc Hồng Mông không khí khiến Diệp Hiên cảm nhận được lực lượng Thánh Nhân, càng thấy được Minh Hà Lão Tổ cùng một nhà sư mặc đồ trắng đang đi đến Thiên Đình, hai người này cũng là vì Hồng Mông Tử Khí.
Dù Diệp Hiên chưa từng gặp Minh Hà Lão Tổ, nhưng nhìn thấy huyết khí thông thiên động địa của đối phương, xem ra khắp tam giới chỉ có Minh Hà Lão Tổ có được, còn về nhà sư mặc đồ trắng, Diệp Hiên suy đoán hẳn là một Chuẩn Thánh trong Phật môn, đối phương dám một mình đi vào Thiên Đình, hiển nhiên cũng không phải kẻ vớ vẩn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận