Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 942 - Thiên địa Vu Tộc



Chương 942 - Thiên địa Vu Tộc




- Sinh tử bát môn, hóa tiên vì phàm.
Hai mắt Diệp Hiên âm trầm, đánh ra Nghịch Tiên Trận đồ, đưa tay bắt ấn, tinh quang sáng chói xông lên trời, khí cơ quỷ thần khó lường oanh minh bộc phát.
Nghịch Tiên Trận đồ
Được Liễu Bạch Y tạo ra, hắn tuy là phàm nhân, lại chính là một quỷ tài tuyệt thế kinh thiên vĩ địa, Nghịch Tiên Trận đồ là hắn lấy hồn phi phách tán làm cái giá dốc hết tâm huyết sáng tạo ra, trong đó có uy năng quỷ thần khó lường.
Nghịch Tiên Trận đồ, vù vù rung động, bạo động thái hạo tinh không, từng sợi tinh quang buông xuống, hội tụ ra tám cánh cửa lớn trong thiên địa Vu Tộc.
Đây là sinh tử bát môn, đây là càn khôn bát môn, có thể nghịch tiên thành phàm, cũng có thể gọt đạo hạnh của người, cho dù là người của Vu tộc cũng bị Nghịch Tiên Trận khống chế.
- Chém tận giết tuyệt, một tên cũng không để lại.
Diệp Hiên âm lệ gầm nhẹ, khiến cho trên trăm vị Đại La Yêu Vương phía sau hắn khát máu gào thét lao tới, trên trăm vị Đại La Kim Tiên cất tiếng thét giết chóc rung trời, tất cả đều cuồng bạo đánh tới một trăm lẻ tám vị Đại Vu.
Nghịch Tiên Trận đồ, đoạt thiên địa tạo hóa, có tác dụng thần quỷ khó lường, áp chế tu vi các vị Đại Vu, ép bọn hắn xuống một đại cảnh giới, điều này khiến cho một trăm lẻ tám vị Đại Vu tâm thần đại loạn.
- Đi chết đi.
Thôn Thiên Cáp Mô cuồng bạo khát máu, miệng rộng nở nụ cười hung ác dữ tợn, yêu quang cực kỳ âm độc ngưng tụ tại song chưởng, đập xuống một vị Đại Vu.
Phanh
Đại Vu oanh ra một chưởng, tiếng nổ vang kình thiên truyền đến, chỉ là sắc mặt hắn cuồng biến, song chưởng của hắn đã bị yêu độc ăn mòn, thân thể bốc lên khói trắng, bbị hòa tan tại chỗ từng khúc.
- Chết đi cho lão tử.
Thôn Thiên Cáp Mô đắc thế không nhân nhượng, miệng mở ra dữ tợn, răng nanh lóe ra hàn quang, ngậm nửa thân thể Đại Vu vào trong miệng, phát ra âm thanh kịch liệt nhai nuốt, Đại Vu đang sống sờ sờ bị hắn cắn nát nửa thân thể mà chết.
Không chỉ Thôn Thiên Cáp Mô khát máu cuồng bạo, Yêu Vương khác cũng như thế, vài vạn năm thời gian trôi qua, được vô tận tài nguyên từ Thiên Đình bồi dưỡng, bọn hắn đều đi vào Đại La, được Diệp Hiên ban cho các loại bí pháp âm độc, thời khắc này tu vi tuyệt đối mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Thiên Bằng Vương hóa ra bản thể Đại Bằng, một đôi lợi trảo đáng sợ xé rách một vị Đại Vu, trong miệng gào thét hung lệ, trực tiếp nuốt vị Đại Vu vào trong bụng.
Còn có Bằng Ma Đại La đỉnh phong, như hổ vào bầy dê chiến cùng mười mấy vị Đại Vu, bàn tay nhấp nhô đánh một vị Đại Vu nổ tung trong hư không, vu huyết vẩy xuống trường thiên.
Thân Công Báo cầm trong tay Tuyệt Tiên Kiếm, trở thành hung thần một phương, Tuyệt Tiên Kiếm quá mức khó giải, mỗi một kiếm chém ra liền khiến một vị Đại Vu đứt ngang người, lúc này sát khí ngút trời tràn ra.
Đại La Kim Tiên của Triệt Giáo cũng không yếu thế, Kim Linh Thánh Mẫu cầm đầu đánh tới các vị Đại Vu, trong lúc nhất thời khiến cho nơi trời đất nơi này xảy ra bạo động không chịu nổi.
Tiếng giết chóc rung trời, Vu Huyết phiêu tán khắp nơi, một trăm lẻ tám vị Đại Vu liên tục bại lui, đại quân Thiên Đình thế như chẻ tre tiến tới trước, lúc này khí thế nhảy lên tới đỉnh điểm.
Lúc này.
Diệp Hiên đặt hai tay sau lưng đứng giữa không trung, mắt hắn âm trầm nhìn một màn trước mắt, chỉ là đáy mắt hắn cũng không chút hưng phấn, không người nào biết trong lòng của hắn nghĩ gì.
Chuyện của mình thì mình tự biết, Diệp Hiên hiểu rất rõ thực lực Thiên Đình, hắn không bày ra Nghịch Tiên Trận đồ, vỏn vẹn chỉ một trăm lẻ tám vị Đại Vu xuất hiện, bộ hạ của hắn căn bản không phải đối thủ của những Đại Vu này.
Mặc dù cùng là Đại La Kim Tiên, nhưng Vu Tộc trời sinh cường đại hơn một bậc so với tiên nhân, nhục thân càng vô song, nếu là một trận chiến công bằng, Thiên Đình tất nhiên tổn thất nặng nề.
Nhưng thế giới này không có cái gì gọi là công bằng, Diệp Hiên càng không tin cái gọi là công bằng, để giảm bớt thương vong cho Thiên Đình, hắn dùng Nghịch Tiên Trận đồ áp chế tu vi người của Vu tộc, như thế mới có thể để cho quần tiên Thiên Đình đánh với Vu Tộc.
Mà lại, vài vạn năm thời gian trôi qua, Thiên Đình quá an nhàn, an nhàn đến co vòi, Diệp Hiên muốn một lần nữa nhóm lên ngọn lửa hung lệ trong lòng những người trong Thiên Đình, như thế hắn mới có thể sử dụng.
Diệp Hiên có thể tự mình xuất thủ diệt sát những Đại Vu này, nhưng nếu tự mình ra tay giải quyết những người này, hắn cần thủ hạ có tác dụng gì, năm đó càng không cần đoạt Thiên Đế vị.
Giết chóc vẫn tiếp tục, tiếng la giết truyền đến, trọn vẹn hơn mười vị Đại Vu chết thảm, Thiên Đình bên này cũng tổn thất một ít Yêu Vương cùng tiên nhân, dù có Nghịch Tiên Trận đồ áp chế, nhưng Vu Tộc cũng không phải cừu non có thể tùy ý ngược sát.
- Rút lui.
Bỗng nhiên, một vị Đại Vu toàn thân đẫm máu, điên cuồng rống to với đồng bạn, hắn gắt gao nhìn chăm chú Diệp Hiên, sau đó đi đầu bỏ chạy về hướng trung tâm Vu Tộc tổ địa.
- Hôm nay các ngươi đều phải chết.
Diệp Hiên chậm bước đi trong trường thiên, bàn tay ù ù phát sáng, hắn vỗ ra một chưởng, hỗn độn thần quang già thiên cái địa, hóa thành cự chưởng che trời buông xuống, khiến hơn mười vị Đại Vu đang bỏ chạy gầm thét thê lương.
Phanh
Cự chưởng che trời trăm vạn dặm, giống như thái cổ thần sơn rơi xuống thế gian, vĩ lực chấn vỡ vạn vật núi sông khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, trong đó phát ra một loại khí tức hủy trời diệt đất.
Ầm ầm
Dãy núi trăm vạn dặm hóa thành tro bụi, hơn mười vị Đại Vu sụp đổ trong hư không, mưa máu như trút nước vẩy xuống trường thiên, trăm vạn dặm mặt đất bao la trầm luân vạn trượng, từng vết nứt đáng sợ hiện lên trên mặt đất bao la, thể hiện một kích này của Diệp Hiên có bao nhiêu kinh khủng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận