Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 529 - Xuất quan (2)



Chương 529 - Xuất quan (2)




- Triệu Lâm tiểu nhi, không quản ngươi muốn đùa giỡn hoa chiêu gì, hôm nay ngươi cùng tộc nhân của ngươi đều sẽ phải chết ở nơi đây.
Lý Quảng tự nhiên nhìn thấy thạch bi màu máu, chỉ là trong lòng hắn cũng không bất kỳ kiêng kỵ gì, cương đao trong tay ra khỏi vỏ, dẫn dắt rất nhiều binh sĩ xúm lại tới đám người Triệu Lâm.
Ầm!
Bỗng nhiên, Triệu Lâm quỳ rạp xuống trước thạch bi, âm thanh bi thương mà tuyệt vọng nói.
- Cũng xin tiền bối ra tay, cứu mạng toàn tộc nhân Triệu thị nhất mạch ta.
- Hôm nay ai cũng cứu không được ngươi.
Lý Quảng âm lệ cười to, chém một đao tới Triệu Lâm, điều này cũng làm cho Triệu thị nhất mạch lên tiếng kinh hô, Triệu Lâm nắm chặt hai tay, gắt gao nhìn chằm chằm sâu trong cấm địa, nhưng trong mắt đầy tuyệt vọng.
Lẽ nào chốn cấm địa này thật sựu không có cao nhân tồn tại?
Tất cả đều là mình phỏng đoán?
Cương đao đánh tới hàn ý làm cho tóc gáy Triệu Lâm dựng thẳng, hắn tuyệt vọng cười khổ, cũng chỉ có thể nhắm mắt nhận lấy chết.
Ông!
Thời gian giống như tĩnh lại, không gian tựa như đông kết, phương thiên địa này bỗng nhiên ngưng trệ, còn có một cơn gió lạnh chợt thổi qua nơi đây, cũng thổi tan mây mù ở chỗ sâu trong cấm địa.
Một bóng dáng thon dài bước chậm đi ra từ trong sương mù, quanh người hắn cũng không bất kỳ uy thế gì, càng không nửa điểm khí tức, chỉ là đôi mắt giống như Chư Thiên Tinh Đấu đều đang luân chuyển bên trong.
Đạp —— đạp —— đạp.
Như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như biển lớn dậy sóng, Diệp Hiên hơi nhíu mày, trong mắt chỉ có đạm mạc vô tình, chỉ là theo mỗi một bước hắn bước ra, tám phương thiên địa đều vặn vẹo đến cực hạn, giống như muốn đổ nát.
- Chuyện này... Đây chính là tồn tại mà phụ hoàng sợ hãi sao?
Sau khi Triệu Lâm nhìn thấy Diệp Hiên đi ra từ trong cấm địa, cả người hắn hoàn toàn dại ra, chỉ là cơ thể đang không ngừng run sợ, bởi vì hắn biết Triệu thị nhất mạch bọn họ có lẽ sẽ được cứu.
Không chỉ Triệu Lâm, thành viên Triệu thị nhất mạch còn lại đều ngây ngốc nhìn về phía Diệp Hiên, không biết Diệp Hiên đến tột cùng có quan hệ gì với Triệu thị nhất mạch bọn họ.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Lý Quảng căng thẳng, càng có chút ngoài mạnh trong yếu gào thét chất vấn Diệp Hiên, nguyên do bởi vì người đột nhiên xuất hiện này lại mang đến cho hắn một loại áp bách tử vong, càng làm cho hắn mơ hồ có chút không thở nổi.
Đáng tiếc, đối mặt với một phàm nhân yếu ớt như Lý Quảng, Diệp Hiên không có chút tâm tư, đôi mắt của hắn hơi đông lại một cái, chuyện cực kỳ đáng sợ chợt xuất hiện.
Ầm!
Hư không đổ nát, vạn vật táng diệt, Lý Quảng ngay cả kêu thảm cũng không kịp, trực tiếp biến thành một mảng tro bụi, triệt để không tồn tại ở trên thế gian này.
Mà không chỉ Lý Quảng, mấy vạn binh sĩ Ngạo Lai quốc cũng phá toái bay đi giống như cát bị thôi bay, tất cả đều tiêu tán không còn tăm hơi, cũng để cho phương thiên địa này trở nên yên lặng không tiếng động.
Triệu Lâm ngồi tại chỗ, cả người dường như ngốc ra ở đó, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn nhất định không thể tin được vào những cảnh tượng trước mắt.
Mấy vạn đại quân, chỉ chớp mắt đã tan tành mây khói, đây quả thực là tiên nhân mới có thể làm được.
Cũng là lúc này, rốt cuộc Triệu Lâm cũng hiểu rõ vì sao phụ hoàng lại liệt nơi đây vào cấm địa, càng hiểu rõ vì sao phụ hoàng lại đích thân giết đại hoàng tử, đều sợ chọc giận người trong cấm địa.
- Ngươi là nhi tử của Triệu Cấu?
Thờ ơ lạnh nhạt, không có một gợn sóng, Diệp Hiên lãnh đạm nhìn về phía Triệu Lâm, giọng nói rất bình tĩnh.
- Vãn bối Triệu Lâm, là con trai thứ bảy của phụ hoàng, dập đầu bái kiến tiền bối.
Nghe thấy lời Diệp Hiên, Triệu Lâm trong nháy mắt phục hồi tinh thần, càng không dám chậm trễ quỳ xuống đất dập đầu.
- Triệu Cấu hắn ở đâu?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại.
- Phụ hoàng đã tạ thế, chỉ là lúc lâm chung có phân phó, để cho các con cháu đời sau không được quấy rầy tiền bối thanh tu, hôm nay Triệu thị nhất mạch ta gặp phải đại nạn diệt quốc, cũng xin tiền bối xem ở trên tình mọn với phụ hoàng, giúp Tiểu Thánh quốc ta độ qua kiếp nạn này.
Triệu Lâm run rẩy lên tiếng, không ngừng dập đầu với Diệp Hiên.
Nghe thấy lời Triệu Lâm nói, Diệp Hiên gật đầu, trong lòng cũng cũng không có quá kinh ngạc, dù sao cũng đã ba trăm năm trôi qua, Triệu Cấu chết già cũng không có gì kỳ quái.
- Thôi được, năm đó phụ thân ngươi cũng coi như có duyên cớ cùng ta, càng vì ta mà tìm tới rất nhiều tài liệu bày trận, hôm nay coi như trả lại hắn ân tình.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, trực tiếp đạp trời bay lên, chỉ là sau lưng lại truyền đến âm thanh lo lắng của Triệu Lâm.
- Tiền bối, hiện tại đô thành bị trăm vạn đại quân Ngạo Lai quốc vây quanh, ngài....
Đáng tiếc, Diệp Hiên vẫn không dừng lại, khi hắn lần nữa xuất hiện đã ngồi xếp bằng ở trong bầu trời.
Trên bầu trời, trong hư không.
Một chút tiên quang nở rộ trong tay Diệp Hiên, hắn quan sát đô thành phía dưới, một tia vô tình lặng yên xẹt qua đáy mắt.
- Giết!
Ngôn xuất pháp tùy, tiên quang động thiên, một đạo tiên pháp đại thuật rơi xuống, trực tiếp bao phủ đô thành vào trong đó, một hình ảnh huyết hải phiêu mái chèo cũng theo đó xuất hiện.
Ùng ùng!
Trăm vạn đại quân Ngạo Lai quốc, cơ thể chịu La Thiên kim quang dính vào, bắt đầu vỡ nát từng khúc, mưa máu nổ tung lấp đầy mặt đất, càng truyền đến đầy tiếng kêu khóc cực kỳ thê thảm.
Âm thanh bất lực, âm thanh khẩn cầu, nhiều tiếng không dứt bên tai, đáng tiếc Diệp Hiên cũng không có nửa điểm thương hại, cứ như vậy ngồi ở trên bầu trời, lãnh đạm quan sát trăm vạn đại quân phía dưới chết thảm trong đô thành Tiểu Thánh quốc.
- Sinh mệnh Phàm nhân quá mức yếu đuối.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, thở dài nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận