Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1403 - Sư đồ gặp nhau



Chương 1403 - Sư đồ gặp nhau




Vào năm thứ mười.
Diệp Hiên lại xuất hiện ở thị trấn Giang hải, mà Liễu Băng Băng bên cạnh hắn đã ba mươi tuổi, mặc dù lộ vẻ thuỳ mị, nhưng thời gian cũng để lại những vết tích trên người cô.
Vẫn là quán cà phê cũ.
Diệp Hiên cùng Liễu Băng Băng ngồi đối lập.
- Tôi phải đi.
Diệp Hiên nhàn nhạt mở miệng.
- Tôi có thể đi theo anh không?
Liễu Băng Băng mím chặt đôi môi, trong mắt hiển hiện một dòng hơi nước.
- Nơi tôi đi rất xa, cô không thể nào đi theo tôi.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Tôi biết tôi không xứng với anh, nhưng tôi chỉ muốn đi theo bên cạnh anh, hết thảy những thứ ở phàm trần tôi đều không muốn có.
Liễu Băng Băng có vẻ bi thương nói.
Bởi vì cô biết, Diệp Hiên sớm muộn cũng phải rời đi, bởi vì hắn không thuộc về thế giới này.
- Kỳ thật, tôi để cô bồi bạn với tôi mười năm, là bởi vì kiếp trước cô cùng tôi dây dưa không ngớt, hôm nay cũng coi là tôi cùng cô kết thúc một phần nhân duyên kiếp trước.
Diệp Hiên nhàn nhạt nói nhỏ.
- Kiếp trước?
Liễu Băng Băng ngơ ngác nói.
- Địa luân chuyển, vạn thế luân hồi, kiếp trước cô chính là tự tay tôi giết chết, mặc dù giữa cô và tôi không nói đến đúng sai, nhưng cô đã từng mang cho tôi một đoạn ký ức ngây ngô ái tình, tôi chưa từng quên.
Diệp Hiên tự nhiên thở dài, hắn liếc mắt nhìn chằm chằm Liễu Băng Băng, hình dáng đối phương dần dần trùng hợp với một người, mà người này chính là Hạ Thanh Trúc năm đó.
- Hạ Thanh Trúc, nghiệt duyên kiếp trước, cuối cùng kiếp này, mặc dù cô trầm luân trong địa luân hồi, nhưng đây cũng là số mệnh phàm nhân, một phần tiên duyên này cô hãy cất kỹ, nếu trong hồng trần cô có thể thành tiên, đó cũng là vận may cô có được.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói nhỏ, một bộ pháp quyết xuất hiện trước mặt Liễu Băng Băng, hắn đứng dậy dạo bước rời đi, dần dần biến mất trong mắt Liễu Băng Băng.
- Diệp Hiên?
Tại thời khắc này, phong ấn sâu trong linh hồn Liễu Băng Băng tựa như bị vỡ tan, cô chỉ cảm thấy bóng lưng Diệp Hiên hết sức quen thuộc, tựa như trong vạn thế trước đó từng có vô tận dây dưa với bóng dáng này.
Một hàng nước mắt chảy xuống hai má của cô, cô không biết chính mình tại sao lại rơi lệ, chỉ là tiềm ẩn trong linh hồn cô đau thương đang không ngừng gặm nhấm lấy tâm linh của cô.
Không nhiễm phàm trần, nhạt xem quá khứ, Nhân Gian giới hết thảy đã đi qua, mặc dù nhân gian vẫn là thế gian kia, nhưng lại không cùng Diệp Hiên có liên quan gì nữa.
Một trạm sau cùng, chiến trường huyết hải!
Quật khởi từ trong tịch diệt, khôi phục ngay trong tử vong, Diệp Hiên đúng từ bên trong chiến trường huyết hải đi ra, hết thảy cũng đúng bắt đầu từ nơi nào, cũng cuối cùng rồi sẽ chấm dứt từ nơi đó.
Đoạn Tràng sơn!
Vô tận thời gian đi qua, sơn mạch đã từng chôn vùi lần nữa khôi phục, sơn mạch liên miên chập trùng giống như trường long, phảng phất tố lấy chuyện cũ cổ lão mà cổ xưa.
Ngũ Trang quan, dưới Nhân Sâm Quả Thụ.
Trấn Nguyên Tử cùng Lục Áp ngồi xếp bằng, quanh thân hai người gợn sóng không hiện, nhìn như thân ở trong Nhân Gian giới, nhưng lại tựa như ngăn cách bởi bên ngoài Nhân Gian giới.
- Nơi này thật sự an toàn sao?
Lục Áp đạo nhân trầm giọng nói nhỏ.
- Chỗ nguy hiểm nhất cũng đúng chỗ an toàn nhất, nơi này chính là cố thổ của Diệp Hiên, chúng ta trốn ở chỗ này mới là an toàn nhất.
Trấn Nguyên Tử thấp giọng nói.
- Ngươi khi nào mới có thể độ đạo bát kiếp?
Lục Áp nhướng mày.
- Khó khó khó.
Trấn Nguyên Tử liền ba chữ khó, trong mắt có một vòng ưu sầu, cái gọi là đạo bát kiếp hắn căn bản không có manh mối, mà hắn cũng không có chuẩn bị vượt qua đạo bát kiếp.
- Kỳ thật, năm đó ngươi và ta đều sai, nếu như trợ Diệp Hiên một chút sức lực, cần gì phải làm thành cái bộ dáng này?
Lục Áp đạo nhân tự nhiên thở dài nói.
- Ngươi sai, ân oán giữa ta cùng hắn quá sâu, hai bên dù sao phải có chấm dứt, trận chiến năm đó kia cũng đúng mệnh trung chú định.
Trấn Nguyên Tử bất đắc dĩ nói nhỏ.
- Thế nhưng... Thế nhưng... Thế nhưng ngươi căn bản không có nắm chắc vượt qua đạo bát kiếp, chẳng lẽ chúng ta một mực trốn ở chỗ này sao?
Lục Áp đạo nhân nhướng mày nói.
- Không tránh lại như thế nào? Chẳng lẽ ngươi và ta vẫn ở lại hồng hoang, chờ hắn Diệp Hiên đánh tới sao?
Trấn Nguyên Tử âm thanh lạnh lùng nói.
Trong lúc nhất thời, hai người tương đối không nói gì, chỉ là một bầu không khí áp lực đang sinh sôi, trong lòng đều có trầm trọng.
Đạp —— đạp —— đạp.
Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân rất nhỏ đang truyền đến, chỉ thấy một bóng người từ hư vô hiện ra, đang một bước đi tới hướng Nhân Sâm Quả Thụ hai người.
- Ai?
Lục Áp đạo nhân sắc mặt đại biến, đột nhiên nhìn lại bóng dáng này, chỉ là khi hắn nhìn thấy dung nhan Diệp Hiên quen thuộc kia, sắc mặt Lục Áp đạo nhân trong nháy mắt đã tái nhợt, khí tức quanh người đều đột nhiên cứng lại.
- Diệp Hiên?
Lục Áp đạo nhân kinh khủng mở miệng, thể xác tinh thần đều run rẩy cực hạn, đáy lòng càng là sinh sôi ra khủng bố cực lớn.
Trái lại Trấn Nguyên Tử.
Lông mày của hắn chăm chú nhíu chung một chỗ, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng nhìn về phía Diệp Hiên, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Diệp Hiên vậy mà lại tìm tới nơi này.
Dạo bước tiến lên, không nhiễm trần thế.
Quanh thân Diệp Hiên cũng không có hiện ra sát cơ gì, cho đến khi hắn đi vào Nhân Sâm Quả Thụ, tiện tay lấy xuống một quả Nhân Sâm không nhanh không chậm ăn lấy, như là đang nhấm nháp mỹ vị Nhân Sâm Quả.
- Quả rất ngọt, thế nhưng là tâm của ngươi rất khổ, ta nói đúng không sư tôn?
Diệp Hiên ngồi xếp bằng mà xuống, trên mặt hiện ra một vòng mỉm cười nhìn về phía Trấn Nguyên Tử.
- Ngươi muốn thế nào?



Bạn cần đăng nhập để bình luận