Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 227 - Đệ nhất cao thủ Đông Phương (2)



Chương 227 - Đệ nhất cao thủ Đông Phương (2)




Diệp Hiên để tay lên ngực tự hỏi, nếu như hắn không có được Bất Tử Tiên Kinh, không có bốn năm cuộc đời tại chiến trường huyết hải, có thể hắn sẽ không phải là đối thủ của Vũ Tuyệt Tiên, đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Hiên vẫn không dùng tới tu vi đánh bại đối phương.
Diệp Hiên tự nhận, hắn có thể hung ác vô tình, vì để đạt được mục đích cũng có thể không từ thủ đoạn, thế nhưng cái loại hành vi thắng không anh hùng này lại làm cho tự tôn Diệp Hiên không cho phép, càng muốn cho Vũ Tuyệt Tiên một cơ hội đánh một trận công bằng.
- Cũng xin Diệp huynh toàn lực mà chiến, dù cho Vũ Tuyệt Tiên có chết, cũng có thể nhắm mắt dưới cửu tuyền.
Chợt.
Ở trong vệ tinh toàn cầu tiếp sóng, Vũ Tuyệt Tiên với cúi đầu Diệp Hiên, thỉnh cầu Diệp Hiên toàn lực ra tay, bởi vì đây là tôn nghiêm sau cùng của hắn.
Cũng là một màn này đã làm cho Diệp Lăng Thiên đang đứng trên đất đờ đẫn đi, cả người càng là vô lực quỳ xuống, nước mắt cũng tuông rơi.
- Tuyệt tiên đại ca, ta có lỗi với ngươi.
Lúc này Diệp Lăng Thiên hổ thẹn, hắn bởi vì không cam bị tiểu bối hậu thế giẫm ở dưới chân mà bức lấy Vũ Tuyệt Tiên bước vào phàm trần, nhưng cuối cùng lại có kết quả này.
Nếu như nói trên thế gian người duy nhất hiểu được Vũ Tuyệt Tiên, ngoại trừ chị ruột của hắn, thì đó chính là Diệp Lăng Thiên hắn, có thể để cho Vũ Tuyệt Tiên cái người đàn ông ngông ngênh kiên cường này đến nhà người khác, chuyện này cả đời Diệp Lăng Thiên cũng không có nghĩ qua.
Bây giờ, một màn này lại chân chính xảy ra, từ nơi này cũng có thể chứng minh, Vũ Tuyệt Tiên bây giờ có biết bao không cam cùng kích động.
Trên trời...
Diệp Hiên khép hờ đôi mắt, sau đó lại từ từ mở mắt, một mảnh huyết quang xẹt qua đáy mắt, sát lục khí thông thiên vờn quanh cơ thể, tám phương còn có tiếng quỷ khóc thần hào đang truyền đến.
- Tôn nghiêm sao? Tốt, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.
Tiếng như hoàn vũ, nổ tung cả bầu trời, Diệp Hiên vừa cất giọng cũng để cho khuôn mặt Vũ Tuyệt Tiên trướng hồng, quanh thân xuất hiện chiến ý thao thiên, lên tiếng hét lớn với Diệp Hiên:
- Tới chiến.
- Đại ma quyền.
- Nghịch thiên trảm!
Như một đại ma quyền, nhưng lại nổ nát hư không, nổ tung thiên địa, khi Diệp Hiên đấm ra một quyền này, ma quang kinh khủng kia già thiên cái địa, tựa như vệ tinh cũng không thể bắt rõ được một màn này.
Chỉ là ở trong ma quang thao thiên kia, một tảng đao ánh sáng nghịch thiên dựng lên, nhưng rất nhanh lại bị ma quang yên diệt rơi xuống.
Ùng ùng!
Thiên địa đong đưa, hư không sụp xuống, chỉ một lúc say nơi này lại lần nữa khôi phục thanh minh, chỉ là bóng dáng một người tắm máu đang ở trên trời cao rơi xuống.
- Tuyệt Tiên đại ca!
Dưới đất, Diệp Lăng Thiên bi thương hét lớn, hắn xông lên bầu trời, bay thẳng đến chỗ Vũ Tuyệt Tiên.
Diệp Lăng Thiên với cao trong khoảng không tiếp được Vũ Tuyệt Tiên, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy thân thể thảm thiết của Vũ Tuyệt Tiên, đôi mắt cũng cuồn cuộn chảy xuôi nước mắt, miệng càng không ngừng nói xin lỗi.
Máu tươi không ngừng tràn ra khóe miệng Vũ Tuyệt Tiên, cơ thể hắn cũng rạn nứt bất kham, nhưng nụ cười trên mặt lại thỏa mãn giống như một đứa trẻ, hắn lẩm bẩm nói:
- Ta thua? Đúng vậy, ta thật sự đã thua! Nhưng trời xanh có mắt, thì ra Tiên Lộ còn không có đoạn tuyệt, mặc dù Vũ Tuyệt Tiên ta chết, nhưng như thế nào?
Cũng vào lúc này, Vũ Tuyệt Tiên trực tiếp bất tỉnh đi, Diệp Lăng Thiên ôm lấy cơ thể đổ nát của Vũ Tuyệt Tiên rơi xuống đất.
Ông!
Hư không chập chờn, gợn sóng xuất hiện.
Diệp Hiên đạp trời rơi xuống, lặng yên xuất hiện ở trước người Diệp Lăng Thiên, nhìn Vũ Tuyệt Tiên đang hôn mê, trong mắt xẹt qua một cái suy nghĩ sâu xa.
Ầm!
Chợt, Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, nước mắt treo đầy hai gò má, không ngừng dập đầu với với Diệp Hiên, bi thương, nói:
- Diệp tiên sinh, xin ngài tha cho đại ca ta một cái mạng, nếu như ngài muốn giết, thì hãy giết ta đi, bởi vì trận đại chiến này, tất cả đều là ta khơi mào.
Lúc này, vệ tinh phát sóng trực tiếp, toàn thế giời ngay lúc này đều quan sát một màn này, mỗi người đều khẩn trương không tiếng động, bởi vì tất cả mọi người biết, Diệp Hiên chính là một sát thần, phàm là kẻ đối địch với hắn tất cả đều đều sẽ chết không có chỗ chôn.
- Ngươi đi đi.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, liếc mắt nhìn Vũ Tuyệt Tiên hôn mê thật sâu, mà sau đó lại bỗng nhiên xoay người, trở về tiểu trúc Thanh Vân ở trong ánh mắt kinh ngạc của thế nhân.
- Đa tạ Diệp tiên sinh tha mạng, Diệp Lăng Thiên dập đầu với ngài.
Diệp Lăng Thiên thật không ngờ Diệp Hiên có thể buông tha cho mạng đại ca mình, điều này cũng làm cho hắn kích động không thôi, không ngừng dập mạnh đầu với bóng lưng Diệp Hiên đang đi xa, càng là ôm lấy Vũ Tuyệt Tiên nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
- Vũ... Vũ Tuyệt Tiên thua?
- Không sai... Không sai... Hoàn toàn chính xác, đã thua.
- Thần thoại một thời đại a!
- Đây là kết thúc một thời đại, thần thoại mới đã sinh ra.
- Diệp Hiên, hắn mới là đệ nhất cao thủ Đông Phương.
Sứ giả các quốc gia cũng tốt, hoặc võ giả bản thổ Hạ quốc cũng đều rối rít cảm thán trận đại chiến thế kỷ này, sau đó cũng đều tự rời khỏi.
Chỉ là trận đại chiến thế kỷ này cũng đã được ghi nhận vào sử sách nhân loại, càng lưu lại cho hậu thế một đoạn truyền thuyết mới.
...
Một ánh trăng tàn giắt qua màn đêm, những ngôi sao sáng khắp nơi làm đẹp tinh không, trong ánh trăng sáng rơi xuống kia lại chiếu rọi Diệp Hiên không dính một hạt bụi, giống như người trong tranh vẽ.
Diệp Hiên đứng một mình dưới ánh trăng, sắc mặt bình tĩnh không lay động, một luồng gió mát phất phơ thổi qua làm cho tà áo của hắn hơi rung động, hắn nhìn lên ánh trăng trên bầu trời xa, đôi mắt hơi lộ ra thâm thúy, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Tiên sinh, vì sao ngài không giết hắn?
Lúc không biết gì, Hoàng bàn tử bỗng lặng yên xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hiên, trên mặt rõ ràng có đầy nghi hoặc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận