Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 406 - Xuân sắc ám muộn



Chương 406 - Xuân sắc ám muộn




Đúng vậy, cái tên Diệp Hiên này biết rõ mình có ý định đối với Thường Nga, nhưng lại còn dám đi đến Quảng Hàn Tiên Cung, không phải là đang chọc giận mình?
Hơn nữa, hiện tại Triệt Giáo rõ ràng giao hảo cùng Diệp Hiên, nếu đây là ý tứ của Thông Thiên Giáo Chủ, vậy hắn chẳng phải là đang đối nghịch cùng Thông Thiên Giáo Chủ?
Nghĩ tới kết quả này, Ngọc Đế triệt để bình tĩnh lại, chỉ là đôi mắt thông qua Giám Thiên kính nhìn Quảng Hàn Tiên Cung lại toát ra sát cơ cực kỳ đáng sợ.
...
Trong Quảng Hàn Tiên Cung.
Quảng Hàn tiên tử lạnh lùng đứng đó, ánh mắt nhìn Diệp Hiên lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét, nhưng cũng có vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ là nàng cũng không có phát giác, thời khắc này cơ thể Diệp Hiên cũng đang rất căng thẳng, tựa như hư không xung quanh trở nên sềnh sệch.
Diệp Hiên đã câu động Tru Thiên kích, tóc gáy đều dựng thẳng lên, trái tim đều cũng cấp tốc nhảy lên, sát cơ khủng bố có thời không cách trở, lặng yên bao phủ ở trên người hắn kia.
Diệp Hiên biết, đạo sát cơ này chính là do Ngọc Đế phát ra, chỉ là Diệp Hiên không ngờ, Đại La Kim Tiên lại khủng bố tới như thế, chẳng qua chỉ là một ý niệm, vậy mà lại tạo cho hắn áp lực khổng lồ như thế này.
Còn tốt, đạo sát cơ này tới nhanh, đi cũng nhanh, điều này cũng làm cho tâm thần Diệp Hiên buông lỏng, biết Ngọc Đế chung quy không dám ra tay với hắn, tiếp tục ẩn nhẫn.
Diệp Hiên biết mình đang chơi với lửa, nhưng hắn không có cách nào khác cả, bởi vì nhược điểm duy nhất của Ngọc Đế chính là Quảng Hàn tiên tử, đây cũng là thủ đoạn duy nhất hắn có thể đối phó với Ngọc Đế bây giờ.
- Diệp Hiên, trước đó ngươi làm nhục ta, bây giờ lại tự tiện xông vào Quảng Hàn Tiên Cung của ta, ngươi cảm thấy bổn tiên tử dễ bắt nạt lắm sao?
Nhìn Diệp Hiên không nói không động, tiên quang cũng dâng trào quanh người Quảng Hàn tiên tử, hai đạo tiên lăng phiêu đãng hư không, rất có ý một lời không hợp liền ra tay với Diệp Hiên.
Quảng Hàn tiên tử vốn tên Thường Nga, không chỉ là đệ nhất tiên tử tam giới càng là thần nữ từ thời Hồng Hoang, tu vi cũng là Thái Ất Kim Tiên, cũng không phải nữ tử bình thường tay trói gà không chặt.
Diệp Hiên lần nữa khi dễ nàng, dù cho tượng đất đều có ba phần hoả khí, huống chi là Quảng Hàn tiên tử?
- Tiên tử, hôm nay bần đạo đến đây, một là muốn xin lỗi tiên tử, hai là muốn tiên tử giúp ta làm một chuyện.
Diệp Hiên không nhìn thẳng dung nhan tuyệt mỹ của Quảng Hàn tiên tử, mỉm cười trực tiếp nói.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Hiên, Quảng Hàn tiên tử càng cảm thấy chán ghét, lạnh như băng nói:
- Xin lỗi thì không cần, còn xin ngươi cút ra khỏi Quảng Hàn Cung, ta sẽ không giúp ngươi.
Nhìn Quảng Hàn tiên tử lạnh như băng, nụ cười trên mặt Diệp Hiên cũng không còn nữa, đôi mắt lúc này đã híp lại, hung ác nham hiểm nói:
- Thường Nga, ta tôn trọng ngươi gọi ngươi một tiếng Quảng Hàn tiên tử là đã cho ngươi mặt mũi, hôm nay ngươi giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp.
- Diệp Hiên, ngươi là tên bại hoại, ngươi quá làm càn.
Thái Ất kim quang xao động, hai đạo tiên lăng tê liệt hư không oanh đến Diệp Hiên, từ điểm này cũng có thể nhìn ra Quảng Hàn tiên tử phẫn hận đến trình độ nào.
- Chỉ bằng tu vi Thái Ất Kim Tiên cỏn con này của ngươi cũng dám ra tay với ta?
Diệp Hiên đánh ra một chưởng, đều là Thái Ất kim quang, nhưng lại tràn đầy lệ khí sát phạt, còn có tiên thuật khủng bố ẩn chứa trong đó, đã trực tiếp biến hai đạo tiên lăng thành cặn, lực còn không giảm, cũng đánh bay cả Quảng Hàn tiên tử, Thái Ất kim quang quanh thân yên diệt từng khúc.
Một dòng máu đỏ thẫm tràn ra khoit khóe miệng Quảng Hàn tiên tử, thân thể thon dài của nàng bay ngược ra, nhưng không đợi nàng rơi xuống đất, Diệp Hiên đã xuất hiện ở trước người của nàng, trực tiếp ôm cơ thể mềm mại của nàng vào lòng.
- Hí!
Mùi thơm của cơ thể dũng mãnh tràn vào trong mũi Diệp Hiên, làm cho đôi mắt Diệp Hiên ngẩn ngơ, nhưng vẫn nhanh chóng tỉnh lại, thân thể mềm mại của Quảng Hàn tiên tử nằm ở trong tay lại để cho trái tim Diệp Hiên nhanh chóng nhảy lên.
Diệp Hiên thề, hắn thật không muốn chiếm tiện nghi Quảng Hàn tiên tử, hôm nay đi tới đây thật sự chỉ muốn Quảng Hàn tiên tử giúp hắn làm một chuyện.
Chỉ là hiện tại đệ nhất tiên tử tam giới đang nằm ở trong ngực, dung nhan tuyệt đẹp của đối phương đang ở trước mắt, hắn càng có thể cảm nhận được thân thể mềm mại này, một chút thú tính xung động không thể nào ức chế, để cho hắn muốn đè nữ tử ở trong ngực này lên giường, điên cuồng chà đạp một phen.
Hai người từ trong hư không rơi xuống đất, tư thế cực kỳ ám muội, Quảng Hàn tiên tử ngã vào trong lòng Diệp Hiên, chiếc hông mềm mại bị Diệp Hiên ôm vào lòng, lồng ngực hai người lại như có như không dinh sát vào nhau, Diệp Hiên hoàn toàn có thể cảm nhận được một thứ gì đó dồi dào đang hơi ma sát vào ngực của hắn, điều này cũng làm cho đôi mắt hắn hơi có chút đỏ hồng.
Dung nhan lạnh lùng cô khiết của Quảng Hàn tiên tử có chút tái nhợt, vết máu nơi khóe miệng càng làm cho người ta nhìn lại sinh lòng yêu thương, nàng bị Diệp Hiên đánh bị thương, ý thức hơi ngẩn ngơ trong khoảng khắc.
Cho đến khi hơi thở nặng nề của Diệp Hiên phun lên mặt nàng, điều này cũng làm cho ý thức của nàng nhanh chóng trở về.
Khi mà Quảng Hàn tiên tử cảm nhận được thân thể băng thanh ngọc khiết của mình bị Diệp Hiên ôm vào trong lòng, khí tức nồng nặc của nam tử lại đập vào mặt, lập tức để cho Quảng Hàn tiên tử hoàn toàn ngây ngốc ở trong lòng Diệp Hiên.
Lồng ngực hai người ma sát, dần dần làm cho hai gò má tái nhợt của Quảng Hàn tiên tử chuyển sang ửng hồng, một loại cảm giác khác thường chưa bao giờ có tràn ngập ở trong tâm thần Quảng Hàn tiên tử, miệng càng không tự chủ được mà vang lên một tiếng rên rỉ khác thường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận