Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 870 - Lòng đang phương nào? (2)



Chương 870 - Lòng đang phương nào? (2)




Thật lâu sau, Diệp Hiên khẽ lẩm bẩm, hắn chậm rãi giơ hai tay lên, không ngừng quan sát, một mùi máu tanh tràn vào trong miệng mũi hắn, từng bức tranh lại càng xẹt qua trong đầu hắn, làm cho suy nghĩ của hắn lơ lửng, giống như đưa hắn trở về thời xa xôi kia.
Thời thơ ấu.
Trời đất gió lạnh, băng tuyết bay loạn.
Diệp Hiên còn nhỏ theo mẹ bị đuổi ra khỏi Diệp gia, hai mắt hắn đầy thù hận nhìn cửa lớn Diệp gia, ở trong nội tâm nhỏ bé mà đầy thù hận kia thề với trời.
Nếu có một ngày Diệp Hiên hắn đứng trên đỉnh thiên hạ, hắn nhất định sẽ vì mẹ mà đòi lại công đạo của Diệp gia, càng phải tự tay diệt Diệp gia, càng muốn để cho người gọi là cha cùng ông nội sám hối quỳ lạy mẹ hắn.
Năm đó gió tuyết rất lớn, nhiệt độ rất thấp rất lạnh, càng đóng băng một trái tim non nớt, để cho hắn không cảm thấy được một tia ấm áp của nhân gian.
Khi còn là thiếu niên.
Tuổi trẻ tươi mới, nhiệt huyết hăng hái, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước mặt Diệp Hiên, hai đứa nhỏ vô tư năm đó, thanh mai trúc mã năm đó, để cho trái tim bị đóng băng của Diệp Hiên xuất hiện một vết nứt, càng tràn ngập ước mơ về tương lai.
Đáng tiếc, khi hắn mười bốn tuổi, ông trời lại đùa giỡn hắn, một tin dữ khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Hắn mắc bệnh nan y phải chết, cái gọi là thanh mai trúc mã tan thành mây khói, cái gọi là hai đứa trẻ vô tư chỉ là chuyện cười, khi hắn ngã bệnh nằm trên giường, nhìn thiếu nữ mình yêu dần dần đi xa, trái tim vừa có chút ấm áp của hắn lại bị hàn băng bao vây.
Năm đó hắn để thư lại bỏ đi, vô tri vô giác tiến vào núi Đoạn Tràng, hắn mở ra một đoạn nhân sinh mới, dưới sự dạy dỗ tàn khốc vô tình của Nguyên Linh ở chiến trường Huyết Hải đẫm máu, hắn liều mạng.
Cái gọi là hồn nhiên không còn tồn tại, cái gọi là nhân từ lương thiện bị hắn vứt bỏ, hắn hoàn toàn hóa thành một người vô tình, càng tin tưởng chuẩn mực nhân tính bản ác vô thượng.
Bốn năm sống trong chiến trường huyết hải, hắn rốt cục đi ra từ trong chiến trường, cũng trở thành một tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, chỉ là quyến luyến đối với người thân, để cho hắn lần thứ hai trở lại trong vạn trượng hồng trần.
Hoang mang ở nhân gian, giết chóc trong phàm trần, Diệp Hiên từng bước đi qua, phía sau chất đầy hài cốt, hắn càng tự tay bóp chết tình yêu năm xưa, dần dần biến thành một người như hắn hôm nay.
Tu tiên không có năm tháng, nhìn lại hai vạn năm.
Thời gian hai vạn năm trôi qua, từng có người và chuyện chôn sâu trong nội tâm hắn, nhưng hôm nay lời nói của lão giả lại cởi bỏ ký ức bụi bặm của hắn, cũng làm cho Diệp Hiên lâm vào trong hoang mang ngốc trệ.
- Sát lục chi tâm, vô tình chi tâm, không sợ hãi chi tâm. Nhưng... Lòng ta ở đâu?
Diệp Hiên chậm rãi nhắm mắt lại, trong miệng phát ra tiếng lẩm bẩm, một cảm giác choáng váng không ngừng trùng kích linh hồn, càng làm cho nội tâm hắn đau đớn như xé rách.
- Cá chép? Cá chép kho tàu?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên nhìn thấy món ăn trước bàn, đôi mắt của hắn dần dần tập trung, trong mắt hiện ra bóng dáng của một người, chính là bộ dáng của mẹ hiền bị hắn phong ấn ở sâu trong trí nhớ.
Trong trí nhớ xa xưa của Diệp Hiên, món hắn thích ăn nhất khi còn nhỏ chính là cá chép kho tàu, đây cũng là món sở trường nhất của mẹ hắn, hắn đã hai vạn năm chưa từng ăn qua.
Giờ phút này trạng thái của Diệp Hiên cực kỳ không ổn định, càng làm cho tiểu cô nương sợ hãi trốn sau lưng lão giả, mà lão giả cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, cho rằng bệnh điên của Diệp Hiên lại phát tác.
- Tiểu huynh đệ, ngươi... ?
Không đợi lão giả nói chuyện, Diệp Hiên cầm lấy bát đũa trên bàn, run rẩy gắp một miếng thịt cá đưa vào miệng, hắn đang tinh tế nhai nuốt, chỉ là hai tay hắn đang run rẩy.
- Hương vị... Hương vị không đúng... Nhưng... Nhưng... ?
Diệp Hiên chua xót lên tiếng, chậm rãi buông bát đũa xuống, một cỗ khí tức ưu thương tràn ngập quanh người hắn.
- Tiểu huynh đệ, món ăn này không hợp khẩu vị của ngươi?
Lão giả thấp giọng hỏi thăm.
- Muối, món ăn này ít muối, ít hơn...
Diệp Hiên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra lời, chỉ là bóng dáng hiền lành trong đầu hắn càng thêm rõ ràng, càng làm cho tâm thần hắn run rẩy.
- Cây muốn tĩnh mà gió không ngừng, con muốn nuôi mà người thân lại không có.
Lão giả trải qua phàm trần tang thương, lại càng sành sỏi cuộc đời, hắn thở dài nói:.
- Tiểu huynh đệ hẳn là nghĩ đến mẹ mình?
Nghe lời lão giả nói, Diệp Hiên tự giễu cười, hắn xuyên qua mái hiên nhìn bầu trời, một chút ưu thương một chút cô tịch nở rộ quanh người, cả người cũng lâm vào yên lặng không tiếng động.
Bóng đêm đã tối, trăng cô đơn treo cao.
Diệp Hiên đứng tựa vào cửa sổ, tựa như một hòn đá bất động, hai ông cháu bất đắc dĩ nhìn nhau, cũng chỉ có thể làm bạn với Diệp Hiên, hy vọng Diệp Hiên có thể tỉnh táo lại.
- Thanh phong đường xa, trường sinh làm bạn, huyết hải vô biên, giết chóc đi theo, thì ra khi ta còn nhỏ, lòng ta cũng đã mất, làm sao có thể vào Chuẩn Thánh cảnh này?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên tỉnh hồn từ trong suy nghĩ, hắn quay đầu lại cười với hai ông cháu, chỉ là nụ cười của hắn cực kỳ chua xót, càng có một loại mê mang.
- Nếu lão nhân gia không ngại, ta muốn ở đây thêm một đoạn thời gian, không biết lão nhân gia có đồng ý?
Diệp Hiên khom người bái lạy, trịnh trọng bái lão giả một cái.
Một màn như thế, nếu để cho khắp nơi tam giới nhìn thấy, tất sẽ kinh hô ra tiếng, bởi vì Diệp Hiên bái lạy một lão giả thế gian.
Quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận