Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1188 - Tình thế Địa Phủ



Chương 1188 - Tình thế Địa Phủ




- Hừ, tiểu tử ngươi quỷ kế đa đoan, trả Hồng Mông Tử Khí lại cho ngươi, lão tổ ta cũng không muốn thiếu ngươi nhân quả, về phần ngươi muốn lão tổ hợp tác với ngươi, nếu như không có lợi, ngươi cũng đừng nghĩ.
Minh Hà Lão Tổ đánh ra một chưởng, trực tiếp ném Hồng Mông Tử Khí tới Diệp Hiên, cũng được Diệp Hiên thu nhập vào trong không gian tu di.
Không trách thái độ Minh Hà Lão Tổ như thế, Hồng Mông Tử Khí trong tay hắn vài vạn năm, nhưng hắn lại không dùng được, đừng nói trở thành Thánh nhân, ngay cả một điểm ảo diệu trong Hồng Mông Tử Khí cũng không thể hiểu.
Mà năm đó hắn trợ Diệp Hiên đánh với Thượng Cổ Yêu Đình, cái này cũng trực tiếp khiến hắn đắc tội hai đại Thánh nhân, càng khiến U Minh Huyết Hải hắn mang tiếng phản Diệp Hiên.
Có thể nói cái tốt Minh Hà hắn không có được, ngược lại gây một thân bại hoại.
Chỉ là trong lòng Minh Hà Lão Tổ vô cùng kính nể đối với Diệp Hiên, hắn tin tưởng Diệp Hiên có thể thành thánh, đây cũng là lý do Minh Hà Lão Tổ mặc dù bị Diệp Hiên lợi dụng, nhưng thủy chung không trở mặt.
- Hoa Bỉ Ngạn nở, hoa lá cùng sinh, việc này ngươi cũng đã biết?
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng nói.
- Cái gì?
Theo lời Diệp Hiên lọt vào tai, Minh Hà Lão Tổ hãi nhiên lên tiếng, đột nhiên nhìn về phía Diệp Hiên, như không thể tin vào tai mình.
- Không có khả năng... Tuyệt đối không có khả năng... Thế gian này làm sao mà Hoa Bỉ Ngạn có hoa cùng sinh với lá, ngươi xác định việc này là thật?
Minh Hà Lão Tổ lo lắng đi qua đi lại, sắc mặt nghiêm trọng hỏi Diệp Hiên.
- Xem ra ngươi hiểu rất rõ Hoa Bỉ Ngạn.
Nhìn bộ dáng Minh Hà Lão Tổ nặng nề, hai mắt Diệp Hiên híp lại, hắn trầm giọng nói.
- Hoa Bỉ Ngạn chính là Âm Minh Chi Hoa, cũng được xưng là Tử Vong Chi Hoa, hoa nở không thấy lá, lá nở không thấy hoa, truyền thuyết kể nếu hoa lá cùng nở, hoa này có thể giúp người ta lập địa thành thánh, bởi vì trong đó ẩn chứa sinh tử luân hồi chi đạo.
Minh Hà Lão Tổ trầm thấp lên tiếng, hắn có chút dừng lại nhìn về phía Diệp Hiên, tiếp tục nói:
- Mà truyền thuyết này chưa chắc là thật, bởi vì giữa trời đất chưa bao giờ có Hoa Bỉ Ngạn cùng sinh với lá, ngươi từ đâu biết được tin tức này?
Nghe Minh Hà Lão Tổ nói, Diệp Hiên chậm rãi kể về cuộc đối thoại cùng Phong Đô đại đế, điều này cũng khiến cho Minh Hà Lão Tổ dần dần trầm tư.
- Ngũ Phương Quỷ Đế mặc dù trên danh nghĩa chưởng quản cả tòa Địa Phủ, nhưng bọn hắn cũng không phải chí cao trong Địa Phủ, người chân chính kinh khủng cũng chỉ có những người kia, cũng không thể tin Phong Đô đại đế hoàn toàn.
Minh Hà Lão Tổ trầm thấp lên tiếng nói.
- Mạnh Bà?
Diệp Hiên nói nhỏ lên tiếng.
- Đúng, Mạnh Bà, người này không đơn giản.
Minh Hà Lão Tổ nặng nề gật đầu, sau đó tiến lên một bước, nói tiếp.
- Từ khi có Địa Phủ đến nay, Mạnh Bà đã xuất hiện trên Nại Hà Kiều, từ niên đại hồng hoang đến đương thời, một mực đưa vong linh chuyển sinh luân hồi, ta cũng không biết nàng đến từ nơi nào, lai lịch của người này có thể nói là thần bí đến cực điểm.
- Quả nhiên là thế.
Diệp Hiên thì thầm lên tiếng, trong mắt xẹt qua một tia quỷ dị.
- Ngươi biết nền móng của người này?
Nhìn hai mắt Diệp Hiên lóe lên một nét quỷ dị rồi biến mất, sắc mặt Minh Hà Lão Tổ khẽ giật, trong miệng phát ra nghi vấn.
- Có phải nàng không ta, còn không dám xác định, nhưng nếu như nàng thật là người kia, làm sao một mực khuất trong Địa Phủ, nàng có mục đích gì?
Diệp Hiên lên tiếng.
Nhìn Diệp Hiên tự nói, Minh Hà Lão Tổ lộ vẻ bất đắc dĩ, tất nhiên biết Diệp Hiên biết một chút gì đó, nhưng đối phương không muốn nói, hắn cũng không muốn tiếp tục truy vấn.
- Bất kể như thế nào, Hoa Bỉ Ngạn sắp nở, mặc kệ vật này có thể giúp người ta lập địa thành thánh hay không, trong đó ẩn chứa pháp tắc sinh tử tuyệt không sai, vật này có tác dụng rất lớn đối với ta, ngươi và ta cùng hợp lực.
Diệp Hiên quay lại từ trong suy nghĩ, trầm thấp lên tiếng nói với Minh Hà Lão Tổ.
- Ngươi có thể cho ta được lợi gì?
Minh Hà Lão Tổ thẳng thắn, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Diệp Hiên.
- Lợi gì?
Diệp Hiên cười, hắn cười rất âm trầm, âm trầm đến nỗi khiến Minh Hà Lão Tổ ngơ ngác tại chỗ, đáy lòng hắn càng sinh ra một loại cảm giác xấu.
- Minh Hà, ngươi cũng đã biết tình cảnh hiện tại của ngươi là gì?
Diệp Hiên lại gần Minh Hà Lão Tổ, nụ cười trên mặt chỉ có tăng chứ không giảm đi.
- Diệp Hiên, ngươi có ý gì?
Sắc mặt Minh Hà Lão Tổ hơi biến, có vẻ cảnh giác nhìn về phía Diệp Hiên.
- Minh Hà, xem ra ngươi vẫn không rõ mình đang trong tình cảnh gì.
Diệp Hiên ra vẻ thở dài nói:
- Tây Phương Nhị Thánh đã biết Hồng Mông Tử Khí trong tay của ngươi, mà năm đó ngươi giúp ta đánh Thượng Cổ Yêu Đình, mà ở khía cạnh khác là đắc tội Nữ Oa cùng Nguyên Thủy, cho dù ngươi co đầu rút cổ trong U Minh Huyết Hải không ra, nhưng sớm muộn ngươi cũng phải đứng trước lửa giận của Thánh nhân.
- Mà ngươi không nên quên, cái gọi là huyết hải không khô Minh Hà bất tử, cái này vỏn vẹn chỉ là một câu nói, Thánh nhân không phải không giết được ngươi, chỉ là làm như vậy thì động tĩnh sẽ quá lớn.
- Mà chuyện này không chỉ có vậy, nếu thân phận ta bại lộ, Tây Phương Nhị Thánh sẽ không bỏ qua ngươi đầu tiên, đến lúc đó đừng nói Minh Hà ngươi muốn chết, mà A Tu La nhất tộc của ngươi cũng tan thành mây khói.
Diệp Hiên êm tai nói.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Sắc mặt Minh Hà Lão Tổ âm trầm như nước, càng căm hận nhìn về phía Diệp Hiên.
Diệp Hiên chậm rãi khoát tay nói:
- Không không không, Minh Hà ngươi lại không nghĩ rõ ràng?



Bạn cần đăng nhập để bình luận