Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1737: Xuyên qua một đường cổ kim —— sương mù dày đặc (2)

Chương 1737: Xuyên qua một đường cổ kim —— sương mù dày đặc (2)
Hình ảnh lại chuyển dời, thời không gia tốc.
Một tòa cổ thành mênh mông hiện ra ở trong mắt Diệp Hiên, hiển nhiên nơi này chính là Huyền Hoàng giáo.
Thiếu niên trong hình ảnh quần áo tả tơi, hắn ở trong thành tìm kiếm bóng hình xinh đẹp trong nội tâm, nhưng đếm được mấy tháng trôi qua, hắn cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Quần áo tả tơi, toàn thân hôi thối, bộ dáng thiếu niên giống như một tên ăn mày nhỏ, hắn mỗi ngày ngồi dựa vào hai bên đường phố ăn xin sống qua ngày, không ngừng nghe ngóng lấy tung tích thiếu nữ từ người đi đường, chỉ hi vọng có thể nhìn thấy nàng.
Có lẽ là số mệnh trong cõi U Minh, hoặc là ông trời bị thiếu niên cảm động.
Cuối cùng cũng có một ngày, một cỗ xe kéo xa hoa đi qua bên cạnh hắn, theo màn trúc bị xốc lên, một vị nữ tử ung dung hoa quý, nàng dạo bước đi xuống xe ngựa, mười mấy tên thị vệ trước ngạo mạn sau cung kính, trong tay cầm tài vật không ngừng phân cho rất nhiều ăn mày.
Thiếu niên ở trong đám ăn mày, hắn kinh ngạc nhìn qua nữ tử cao quý phía trước kia, đôi mắt đã phiếm hồng, không ngừng đẩy người bên cạnh ra, bước chân lảo đảo đi tới phía thiếu nữ!
- Tiêm Xảo!
Một tiếng kêu gọi này, bị thiếu niên chờ mong hơn ba năm qua, càng là hi vọng duy nhất để thiếu niên tiếp tục sống, trời không phụ người có lòng, hắn rốt cuộc cũng tìm được tình cảm chân thành trong tim mình.
Một tiếng kêu này của thiếu niên, liền như cửu thiên như kinh lôi nổ vang, để thiếu nữ chết đứng ở tại chỗ, rất nhiều người đi đường không ngăn được ánh mắt hai người, đôi thiếu niên nam nữ này, tách nhau ra hơn ba năm, rốt cuộc cũng gặp nhau tại biển người huyền Hoàng thành mênh mông này!
- Cẩu... Cẩu Oa?
Thiếu nữ rung động thì thầm dung nhan tái nhợt, nàng hơi có vẻ chân tay luống cuống, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên, mang theo sự mừng rỡ, càng mang theo vẻ cực kỳ bối rối.
- Phu nhân, hắn là ai?
Bỗng nhiên!
Trong xe kéo ngọc, một vị thanh niên hoa bào đi xuống, chỉ thấy người này ngọc thụ lâm phong thần võ bất phàm, quanh thân nở rộ khí tức thượng vị giả, không ngờ tu vi lại đã là Âm Cực cảnh.
- Phu... Phu quân, cơ thể ta có chút khó chịu, hay là trở về trong giáo đi.
Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, nàng lại không nhìn thiếu niên một cái, liền quay người bước vào trong xe.
- Phu... Phu quân?
Âm thanh thiếu nữ tuy thấp, nhưng thiếu niên vẫn đã nghe được, cả người hắn giống như biến thành tượng bùn, kinh ngạc nhìn qua thanh niên hoa bào, thật lâu nói không ra lời.
- Nếu như hắn là phu quân của nàng, vậy ta lại là gì?
Thiếu niên thì thầm lên tiếng, sau đó hướng xe kéo ngọc lên tiếng gào thét với thiếu nữ.
Ba!
Một bóng roi đột nhiên quất vào trên người thiếu niên, một vết roi đẫm máu hiện ra trên lưng hắn.
- Một tên ăn mày thối như ngươi, thiếu giáo chủ phu nhân tâm địa lương thiện, chuyến này cố ý tiếp tế cho đám ăn mày phàm tục thối các ngươi, ngươi không biết cảm ân cũng liền thôi, dám khinh nhờn phu nhân như thế, ta thấy ngươi đây là muốn chết.
Một vị tu sĩ làm nô bộc, roi trong tay không ngừng quất vào trên người thiếu niên, miệng càng là liên tục la mắng.
Vô số bóng roi rơi vào trên người thiếu niên, hắn giống như không cảm giác được đau đớn, chỉ là không ngừng chất vấn gào thét với thiếu nữ trong xe ngựa, nước mắt đã cuồn cuộn xuống gương mặt.
Theo âm thanh phẫn hận gào thét của thiếu niên, trong xe ngựa truyền đến thiếu nữ ríu rít tiếng khóc, điều này cũng làm cho khuôn mặt thanh niên hoa bào âm trầm như nước.
- Đừng đánh nữa, hắn chỉ là một tên ăn mày điên, chúng ta trở về đi.
Trong xe truyền đến tiếng thiếu nữ thúc thít, thanh niên hoa bào lại không nhìn thiếu niên một ánh mắt, quay người trở về trong xe kéo, chỉ là thời điểm xuất phát, hắn lại cho thị vệ bên cạnh một cái ánh mắt mịt mờ.
Xe kéo ngọc từ từ chạy đi, đám người vây xem cũng theo đó giải tán, một tên ăn mày điên khinh nhờn thiếu giáo chủ phu nhân đã trở thành đề tài nói chuyện, cũng lưu truyền lên tại huyền Hoàng thành.
Màn đêm buông xuống, mây đen che trời, bầu trời đêm nay bị mây đen che đậy, liền tựa như tâm tình thiếu niên, rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia rạng đông.
Thiếu niên đờ đẫn ngồi dựa vào trong một ngôi miếu đổ nát, một tên thị vệ trung niên đến đây, mang thiếu niên rời khỏi nơi đây!
- A!
Thời Không Chủ Nhân cười khẽ, chỉ là tiếng cười của hắn rất tự giễu, điều này cũng làm cho Diệp Hiên bất đắc dĩ thở dài, không ngờ thời kỳ thiếu niên của Thời Không Chủ Nhân, vậy mà lại có kinh lịch long đong như thế.
Một chữ tình này, vẫn là hại người, nếu không cũng sẽ không có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả Thời Không Chủ Nhân cũng không thể ngoại lệ.
Chuyện kế tiếp, Diệp Hiên ẩn ẩn đã
Tuy nhiên Diệp Hiên mơ hồ có chút minh ngộ, bản thân trong tương lai xuất hiện, ở trong đó tất nhiên có hàm ý mình không thể lý giải , trong hắn chỉ sợ tràn ngập chuyện hắn không cách nào tưởng tượng được.
Nhân sinh như sương mai, như mộng cũng như huyễn!
Quan sát thời đại thiếu niên của chí cường vạn cổ, trong hắn xuất hiện bản thân trong tương lai, thứ ở trong đó ẩn chứa, Diệp Hiên tin tưởng tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, chỉ sợ cùng hắn có liên hệ không cách nào tưởng tượng.

Huyền Hoàng giáo!
Thiếu niên quần áo tả tơi toàn thân hôi thối, hắn si ngốc nhìn qua đã thiếu nữ trở thành vợ người, trong lòng khổ sở đã đau đến cực hạn.
- Vì sao?
Thiếu niên thì thào nói nhỏ, hắn muốn có một đáp án, một đáp án để tâm hắn không chết, hắn hi vọng dường nào thiếu nữ là tự nhủ, nàng là bị ép buộc, cũng không phải cam tâm tình nguyện gả cho nam tử kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận