Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1492 - Thì ra là con hổ giấy (2)



Chương 1492 - Thì ra là con hổ giấy (2)




Thế nhưng vừa rồi Diệp Hiên không ngừng dùng ngôn ngữ chọc giận Thái Linh Thánh Vương, đối phương cũng không có xuất thủ, chỉ là biểu hiện ra bộ dáng tức giận, Cửu Thiên Thánh Vương càng thể hiện ra khí tức.
Cho nên, Diệp Hiên dám cực kỳ khẳng định, tự thân Thái Linh Thánh Vương xảy ra vấn đề, cũng không phải hắn không muốn giết chính mình để báo thù cho đệ tử, cũng không phải thật sự khiêm tốn, mà là hắn căn bản không có năng lực ra tay với mình.
Mặc dù, cái này vỏn vẹn chỉ là Diệp Hiên phán đoán, nhưng rất nhanh Diệp Hiên liền có được đáp án.
- Diệp tiểu hữu, chỉ cần ngươi xin lỗi lão hủ, ngươi vẫn là khách Thái Sơ thánh địa ta.
Thái Linh Thánh Vương băng hàn mở miệng, uy năng Cửu Thiên Thánh Vương khủng bố tràn ra.
- Chỉ bằng ngươi?
Diệp Hiên quái dị cười nói:
- Ta rất muốn kiến thức một phen Cửu Thiên Thánh Vương có thủ đoạn gì.
Ầm ầm!
Diệp Hiên bắn ra hỗn độn khí cơ, hư không nơi này vặn vẹo cực hạn, căn bản không hề nể mặt mũi Thái Linh Thánh Vương, ngược lại một mặt giễu cợt nhìn về người này.
- Thái Linh tiền bối giết hắn.
Hồn Thiên Thánh Vương băng hàn lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí cả tòa Thái Sơ Thánh Điện đều hạ xuống điểm đóng băng, chỉ có Diệp Hiên cùng Thái Linh Thánh Vương giằng co lẫn nhau, chỉ là sắc mặt Thái Linh Thánh Vương bất định, từ đầu đến cuối đều không ra tay với Diệp Hiên.
- Ai!
Hồn Thiên Thánh Vương tràn đầy kích động chờ Thái Linh Thánh Vương diệt sát Diệp Hiên, chỉ nghe Thái Linh Thánh Vương tự nhiên thở dài một tiếng, khí thế đáng sợ quanh thân dần dần tiêu tán.
- Buồn cười, buồn cười a, ta đường đường là Cửu Thiên Thánh Vương cảnh, lại muốn làm khó dễ ngươi chỉ là một tên vãn bối, cho dù hôm nay lão hủ giết ngươi, nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải là làm trò cười cho người khác? Thôi thôi a!
Thái Linh Thánh Vương liên tục phất tay, một bộ bộ dáng mất hết cả hứng.
- Diệp tiểu hữu, ngươi đi đi, Thái Sơ thánh địa ta không chào đón ngươi là khách.
Thái Linh Thánh Vương liên tục thở dài, đối với Diệp Hiên hạ lệnh trục khách.
- Thái Linh tiền bối, ngươi... ?
Hồn Thiên Thánh Vương cũng không ngốc, hắn có thể tu luyện tới Thánh Vương cảnh làm sao có thể ngu xuẩn?
Diệp Hiên không sợ hãi, Thái Linh Thánh Vương ẩn nhẫn nhượng bộ, hai chuyện này chắc chắn có liên hệ với nhau, sắc mặt Hồn Thiên Thánh Vương có vẻ tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Thái Linh Thánh Vương xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ!
Chẳng lẽ bản thân Thái Linh Thánh Vương xảy ra vấn đề hay sao?
Trong nháy mắt Hồn Thiên Thánh Vương đoán được sự tình đáng sợ, tâm thần rung động cực hạn.
Đem cái ý nghĩ đáng sợ này toát ra, sắc mặt Hồn Thiên Thánh Vương âm tình bất định, đáy lòng đột ngột dâng lên cảm giác nguy cơ rất lớn.
Hồn Thiên Thánh Vương là hiểu rõ ràng lịch sử về Thái Linh Thánh Vương.
Nhớ năm đó lão gia hỏa này tính tình nóng nảy, một lời không hợp liền đại khai sát giới, phàm là người đắc tội hắn đều không có kết cục tốt, sau đó tạo ra Thái Sơ thánh địa xưng bá một phương.
Thế nào hôm nay liền khiêm tốn như thế, đối mặt với Diệp Hiên làm càn vô lý ngược lại nhiều lần ẩn nhẫn?
Có vấn đề, tuyệt đối Thái Linh Thánh Vương xảy ra vấn đề, nếu không hắn đã sớm ra tay với Diệp Hiên, há có thể ẩn nhẫn Diệp Hiên như thế?
Hồn Thiên Thánh Vương phỏng đoán được đáp án này, từng giọt mồ hôi lạnh từ trán hắn tràn ra, sinh tử đại khủng bố đang xâm nhập tới hắn.
Nếu như bản thân Thái Linh Thánh Vương xảy ra vấn đề, chẳng phải là hắn không có chỗ dựa, Diệp Hiên làm sao có thể bỏ qua hắn?
- Ta cảm thấy Thái Sơ thánh địa cũng không tệ, không phải vừa rồi ngươi còn muốn ta ở lại đây thêm mấy ngày sao, hiện tại ta còn chưa muốn đi.
Diệp Hiên liên tục cười lạnh nói.
Đi qua một loạt thăm dò, rốt cục Diệp Hiên dám hoàn toàn khẳng định, lão gia hỏa trước mặt hắn hoàn toàn chính xác đang hư trương thanh thế, tự thân tất nhiên có vấn đề thật lớn, căn bản không dám động thủ với hắn.
- Ngươi... ?
Dù tâm cơ Thái Linh Thánh Vương thâm trầm đáng sợ, giờ phút này sắc mặt cũng trở nên hoảng loạn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
- Ngươi... Ngươi là thế nào phát hiện?
Cuối cùng Thái Linh Thánh Vương không giả bộ tiếp được, giọng nói của hắn cực kỳ rung động, hoàn toàn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc mình để lộ ra sơ hở ở chỗ nào.
- Ngươi rất thông minh, tâm cơ cũng thâm trầm, ngươi biểu diễn có thể nói không có kẽ hở, nhưng bởi vì ngươi quá thông minh, biểu diễn quá mức không có kẽ hở, đây mới chính là sơ hở lớn nhất của ngươi.
Diệp Hiên liên cười lạnh tục, tiếp tục nói:
- Đường đường là Cửu Thiên Thánh Vương, cho dù là khiêm tốn rộng lượng, thế nhưng sẽ không rộng lượng mà đối mặt với người giết đệ tử của mình mà còn tươi cười đón lấy. Nếu khi ngươi nhìn thấy ta mà trực tiếp đánh tới, Diệp Hiên ta sẽ không nói hai lời mà xoay người rời đi, đáng tiếc a đáng tiếc, ngươi rốt cuộc không có cơ hội này.
Diệp Hiên tàn khốc nói nhỏ.
Trầm mặc! Trầm mặc cực hạn!
Sắc mặt Thái Linh Thánh Vương âm trầm như nước, hắn có lòng muốn muốn mở miệng phản bác, nhưng khi hắn nhìn thấy hai mắt Diệp Hiên khinh miệt, những lời đó liền bị hắn nuốt ngược trở vào.
- Khá lắm, tâm cơ tiểu bối ngươi thật thâm trầm, là bản Thánh Vương xem nhẹ ngươi.
Thái Linh Thánh Vương trầm mặc qua mười mấy hơi thở, cuối cùng là giương mắt nhìn lại Diệp Hiên, chỉ là khuôn mặt hắn triệt để hung ác nham hiểm, đâu còn tư thái cao nhân tiền bối có vừa rồi?
Hiển nhiên, đây mới là diện mục thật sự của Thái Linh Thánh Vương, giờ phút này hắn không cần mang theo khuôn mặt dối trá, tự nhiên cũng không muốn tiếp tục đè nén.



Bạn cần đăng nhập để bình luận