Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 787 - Một cái danh ngạch cuối cùng



Chương 787 - Một cái danh ngạch cuối cùng




Nhẹ như mây gió, không nhiễm khói bụi, Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng đứng ở giữa hỗn độn đạo tràng, hai mắt khép mở giống như hai khỏa tinh thần đang luân chuyển, lạnh nhạt nhìn các đại thần thông giả xung quanh.
Diệp Hiên xuống tràng, khắp nơi chú ý.
Mặc kệ tu vi Diệp Hiên như thế nào, thế nhưng hắn thân là Thiên Đế tam giới, đã định trước hắn sẽ được khắp nơi chú ý, hơn nữa lại nhân được nụ cười của Cửu Thiên Huyền Nữ, sao lại không khiến đại thần thông giả khắp nơi xem Diệp Hiên là cái gai trong mắt?
- Diệp Thiên Đế, vòng một này chỉ còn một danh ngạch cuối cùng, nếu ngươi thất bại ở đây, ngươi và ta xem như có duyên không phận.
Trên tinh không, Cửu Thiên Huyền Nữ niềm nở mỉm cười với Diệp Hiên, chỉ là đáy mắt lặng yên xẹt qua một tia gian xảo, mơ hồ có ẩn ý hiện ra từ khóe miệng nàng.
Nếu nói Cửu Thiên Huyền Nữ yêu Diệp Hiên, căn bản là truyện cười, tình cảm nàng dành cho Diệp Hiên cực kỳ phức tạp.
Đầu tiên, Diệp Hiên làm nhục nàng, mà nàng lại giết không được, cho dù nàng có thể giết chết Diệp Hiên, nhưng dù sao Diệp Hiên cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng, nàng không thể xuống tay được.
Hơn nữa, Nữ Oa từng nói với nàng, vị Thánh Nhân trời định thứ bảy có thể là Diệp Hiên, cho nên có gả cho Diệp Hiên cũng bôi nhọ thân phận của nàng.
Nhưng Cửu Thiên Huyền Nữ cũng mơ hồ lo lắng, lỡ Diệp Hiên không phải Thánh Nhân trời định, hôm nay thảm bại chết ở đây, nàng chẳng phải sẽ gả cho người khác, đây là kết quả nàng không hề mong muốn.
Trong lòng lúc này có chút phức tạp, Cửu Thiên Huyền Nữ cực kỳ lo lắng, trong lúc mơ hồ có chút oán hờn Diệp Hiên.
Từ đầu đến cuối, Cửu Thiên Huyền Nữ cao cao tại thượng, nàng chẳng bao giờ mở miệng nói chuyện với người cạnh tranh, hết lần này tới lần khác Diệp Hiên lên sân khấu thì nàng lại lên tiếng, để Diệp Hiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đáng tiếc, Diệp Hiên không nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ, xem nàng như không khí, bởi vì trong mắt Diệp Hiên, Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ là công cụ, đối với nàng, hắn không có nửa điểm tình ái.
Thấy Diệp Hiên không ngó ngàng gì tới mình, Cửu Thiên Huyền Nữ ngẩn ra, sắc mặt tuyệt đẹp có vẻ xấu hổ giận dữ, liếc mắt nhìn Diệp Hiên, không thèm nói thêm lời nào.
- Thiên Đế Tam giới, uy danh thật lớn, để bản vương nhìn xem ngươi có năng lực gì mà dám tham gia lần thịnh hội này.
Bỗng nhiên, âm thanh nặng nề như núi truyền đến, chỉ thấy vạn dặm tinh không rung động, một người thân cao tám trượng, chân đạp tinh không mà đến, thân hình cao lớn giống như núi lớn tạo ra một lực áp chế cực lớn.
- Thái Sơn Vương!
Có đại thần thông giả nhận ra người này, há miệng hét lên.
Thái Sơn Vương, một núi tinh đắc đạo thành tiên, tu vi là Đại La lục trọng thiên, cũng rất nổi danh ở trong đám Đại La Kim Tiên, hắn rất dũng mãnh, thân thể chính là thần thông cực kỳ cường đại.
Ầm!
Như thần sơn giáng thế, lại tựa như tinh thần trụy lạc, Thái Sơn Vương đạp xuống đạo tràng, triệu dặm đạo tràng đều ầm ầm nổ vang, hiển lộ uy năng cực kỳ khủng bố.
Người nặng như sơn nhạc, thân cao bảy thước, thân thể Thái Sơn Vương quá mức cao lớn, Diệp Hiên đứng gần giống như đứa bé ba tuổi, chênh lệch thể hình giữa hai người quá lớn.
- Nghe đồn Diệp Thiên Đế chiến lực nghịch thiên, mặc dù đối mặt với cường giả trong ranh giới thứ ba của Đại La cũng có thể đứng ở thế bất bại, bản vương cũng có chút hứng thú đối với truyền thuyết này, hôm nay rất muốn lĩnh giáo ngươi một phen.
Giọng Thái Sơn Vương to lớn, nổ vang tinh không khắp nơi, ánh mắt nhìn Diệp Hiên có vẻ khiêu khích.
Thân là Đại La lục trọng thiên, Thái Sơn Vương cảm giác được tu vi của Diệp Hiên vỏn vẹn chỉ là Đại La tứ trọng thiên, hắn cao hơn Diệp Hiên hai cảnh giới lớn, tin đồn rằng Diệp Hiên có thể giết cường giả ở trong đường ranh giới thứ ba của Đại La đạo có vẻ không đáng tin.
- Cút!
Một chữ đơn giản phát ra từ trong miệng Diệp Hiên, ánh mắt không thèm liếc nhìn Thái Sơn Vương, đối với con kiến hôi dốt nát, Diệp Hiên như thế nào để vào mắt?
- Tiểu tử ngươi rất giỏi, ngươi thật muốn tìm chết?
Tuy Diệp Hiên lên trên cái ghế Thiên Đế cao quý của tam giới, nhưng tu vi chẳng qua là Đại La tứ trọng thiên, thái độ lại rất không tốt, sao lại không làm Thái Sơn Vương giận tím mặt?
- Chết!
Một đôi chưởng lớn giống như đám mây che trời đang được Thái Sơn Vương vung mạnh, uy năng mạnh mẽ như núi sập, vạn vật nở rộ, cuồng bạo vỗ xuống Diệp Hiên.
Một màn như thế làm cho đại thần thông giả khắp nơi chăm chú quan sát, tuy Thái Sơn Vương cũng không phải nhân vật gì lợi hại, mà Diệp Hiên cũng chỉ là Đại La tứ trọng thiên, đại thần thông giả khắp nơi cũng muốn biết Diệp Hiên làm thế nào ngăn cản một chiêu này.
Không chỉ đại thần thông giả khắp nơi ở chú ý trận chiến này, bốn người mạnh nhất kia cũng nhìn chằm chằm Diệp Hiên, bởi vì Diệp Hiên mơ hồ cho bọn họ cảm thấy áp lực, tuy cảm giác này không rõ, nhưng bốn người mạnh nhất này rất tin vào trực giác của mình, Diệp Hiên tuyệt đối không đơn giản.
Ầm!
Tinh không nổ vang, tám phương nhốn nháo, Thái Sơn Vương vỗ xuống một chưởng, hỗn độn đạo tràng chấn động cuồng bạo, trấn áp Diệp Hiên dưới lòng bàn tay, trên mặt tràn đầy dữ tợn hé mở một nụ cười hung ác.
Thế nhưng không chờ Thái Sơn Vương thu hồi nụ cười, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngẩn ra, sắc mặt lúc này đỏ hồng, trong miệng bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
- A!
Đùng đùng đùng!
Thái Sơn Vương cuồng bạo rút lui, giơ chưởng lên nhìn, trong lòng bàn tay to lớn thủng một cái lỗ, rất nhiều máu tươi phun ra từ bên trong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận