Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 848 - Thông Thiên giáo Chủ



Chương 848 - Thông Thiên giáo Chủ




Hai người sóng vai mà đứng, ai cũng không lên tiếng, người này một mực vung cuốc, không ngừng làm xốp đất dưới chân, mà làm cho người ta vô cùng kỳ quái là, mỗi một mảnh đất xốp mà hắn cuốc lên lại không có gieo xuống bất kỳ hạt giống nào, tiếp tục cuốc đất, làm xốp lại cuốc đất, cứ tuần hoàn như thế.
- Chỉ có cuốc không có hạt giống, ngươi trồng những gì, khi nào có thể nở hoa và kết quả?
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
Ông!
Thời gian dường như dừng lại.
Không gian tựa như đang đóng băng, cuốc vung lên không rơi xuống, chỉ là phương thiên địa này hơi vặn vẹo, người này cũng chậm rãi nhìn về phía Diệp Hiên.
- Ta trồng chính là lòng người, phát triển chính là nhân quả.
Một vẻ mặt tuấn tú, nho nhã như thư sinh, mái tóc đen nhánh xõa tung sau đầu, quanh người hắn không mang theo chút hơi thở khói lửa mỉm cười nhìn Diệp Hiên.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Diệp Hiên như thế nào cũng không tin, đường đường là một trong Tam Thanh, Thông Thiên giáo Chủ, dĩ nhiên lại là một bộ dáng thư sinh, nào có vẻ bá đạo sát phạt như lời đồn?
Thông Thiên giáo Chủ, một cái tên khoáng cổ tuyệt kim, cũng là tồn tại cực kỳ đáng sợ trong sáu vị Thánh nhân, ở trong Phong Thần đại kiếp, Thông Thiên giáo Chủ một mình đối đầu với bốn vị Thánh nhân, cuối cùng tuy rằng thất bại trở về Bích Du cung, nhưng uy danh của hắn lại truyền khắp giới tam giới, làm cho vạn linh rung động.
Nhưng khi Diệp Hiên chân chính nhìn thấy Thông Thiên giáo Chủ, hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào, càng không cảm nhận được bất kỳ Thánh nhân uy nào, giống như hai người lần này gặp nhau chính là lão hữu nhiều năm gặp nhau.
Thánh nhân.
Diệp Hiên chỉ thấy qua hai vị, vị thứ nhất tự nhiên là Nữ Oa, mà vị thứ hai chính là Thông Thiên giáo Chủ trước mắt, chỉ là Nữ Oa cao cao tại thượng, cho hắn một loại cảm giác Thánh nhân chí cao vô thượng, nhưng Thông Thiên giáo Chủ lại không có chút uy thế của Thánh nhân nào, giống như một người bình thường đang đối thoại với Diệp Hiên.
- Cái gì gọi là lòng người? Nhân quả là gì?
Diệp Hiên nhẹ giọng lẩm bẩm, đôi mắt nhìn thẳng lên trời.
- Vạn vật có linh, dục vọng sinh sôi nảy nở, ngay cả Thánh nhân cũng không ngoại lệ, cái gọi là lòng người chính là thất tình lục dục của con người, mà cái gọi là nhân quả chính là ân oán tình cừu do thất tình lục dục kết ra.
Thông Thiên giáo Chủ Mỉm Cười nói.
- Tiểu hữu, ngươi đi theo ta.
Thông Thiên giáo Chủ chậm rãi đi về phía trước, từng thanh liên sinh sôi nảy nở dưới chân hắn, phương thiên địa này bỗng nhiên biến ảo, hóa thành tinh không mênh mông, trong nháy mắt để cho hai người xuất hiện ở tinh không vô ngần.
Ầm ầm.
Từng ngôi sao băng xẹt qua tinh không mênh mông, còn có biển sao trăm triệu dặm đang vận động, Diệp Hiên cùng Thông Thiên giáo Chủ sóng vai mà đứng, cùng nhau quan sát tinh không biến hóa, giống như đang quan sát quỹ tích vận chuyển của thiên địa.
- Vạn vật luân chuyển, từ sống đến chết, đây là quỹ tích của thiên đạo, không ai có thể thay đổi.
- Thế nhân đều nói Thánh nhân bất diệt, nhưng thật ra bọn họ cũng không biết, ngay cả thiên địa cũng có ngày tịch diệt, mà Thánh nhân thì dựa vào thiên địa mà sinh, nếu thiên địa tịch diệt, Thánh nhân cũng phải đồng táng cùng thiên địa.
Thông Thiên giáo Chủ khàn khàn lên tiếng, khí tức quanh người có chút bi thương.
- Thánh nhân tìm kiếm con đường siêu thoát, dưới Thánh nhân thì đang mưu đoạt Thánh vị, cho nên nhân quả sinh sôi nảy nở, vì bảo vệ sự ổn định của thế giới, mới có Vô Lượng Lượng Kiếp xuất hiện.
Thông Thiên giáo Chủ điểm ra một chỉ, thời không phương thiên địa này lại vặn vẹo, từng bức tranh gợn sóng tráng lệ không ngừng hiện ra trong mắt Diệp Hiên.
Long Phượng đại kiếp, Vu Yêu đại chiến, Phong Thần đại kiếp, những hình ảnh này cực nhanh xẹt qua tinh không, nhất nhất bị Diệp Hiên nhìn vào mắt, càng để cho khuôn mặt của hắn trầm trọng, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tinh thần bạo nát, mặt đất chìm đắm, sơn hà sụp đổ, vạn linh gào khóc, trận chiến hủy thiên diệt địa đó làm cho mặt đất hồng hoang đầy lở loét, tiếng kêu giết chấn thiên kia quả thực làm cho linh hồn người ta rung động đến cực điểm.
Đại La Kim Tiên chảy máu khắp trời, Chuẩn Thánh hồn phi phách tán ngã xuống tinh không, còn có Thánh nhân phá vỡ mặt đất hồng hoang.
Trời sụp đổ, đất sụt lún, không biết bao nhiêu sinh linh bị chôn vùi, Diệp Hiên im lặng quan sát từng cảnh tượng, hai tay của hắn hơi nắm chặt, từng sợi gân xanh hiện ra trên trán hắn, chứng minh tâm tình hắn đang không bình tĩnh đến mức nào.
Đại La chết thảm, Chuẩn Thánh ngã xuống, ngay cả mặt đất Hồng Hoang cũng bị Thánh nhân đánh thủng, Diệp Hiên càng tận mắt nhìn thấy quyết đấu cuối cùng giữa Thông Thiên giáo Chủ và bốn vị Thánh nhân.
Tru Tiên kiếm trận đánh vỡ vụn hàng tỷ dặm thiên địa, ánh sáng vô lượng sát phạt hủy thiên diệt địa, không biết bao nhiêu Đại La Kim Tiên hóa thành tro bụi, còn có Chuẩn Thánh yên diệt ở trong Tru Tiên kiếm trận.
Máu, máu tươi, máu tươi thê diễm đến cực điểm rải khắp mỗi một chỗ trên mặt đất hồng hoang, không ai có thể tham gia trận chiến của năm đại Thánh nhân, cái gọi là Chuẩn Thánh ở trước mặt bọn họ đều là con kiến hôi.
Diệp Hiên run rẩy, không chỉ tâm linh, còn có thân thể, hắn rốt cục kiến thức được Thánh nhân đáng sợ, rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của lời nói ‘dưới Thánh nhân đều là con kiến hôi’.
Từ khi Diệp Hiên bắt đầu tu tiên đã trôi qua một vạn năm, hắn một đường đi tới không biết đã trải qua bao nhiêu gian khổ, phía sau chính là biển máu núi thi, nhưng hôm nay quan sát Thánh nhân đại chiến, từ trong nội tâm hắn cảm thấy mình nhỏ yếu vô lực.
Không thành thánh, chung quy chỉ là con kiến hôi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận