Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2204: Nhân Đạo chi đồ

Chương 2204: Nhân Đạo chi đồ
- Đây là...?
Bất Tử thiên chủ hoảng sợ nhìn mặt kính, chỉ vì gương đồng cổ xưa này làm cho hắn cảm thấy rung động, bởi vì khí tức lưu chuyển phía trên để ngay cả tâm thần của hắn cũng đang run rẩy.
- Bảo vật này tên Hỗn Độn Thần Kính, chính là sản phẩm của Hỗn Độn Trường Hà, có thể phá được tất cả hư ảo, thẳng đến bản chất của sự vật.
Hỗn Độn chi chủ trầm giọng nói.
- Hỗn Độn Thần Kính?
Bất Tử thiên chủ lẩm bẩm, đôi mắt bộc phát ra thần quang, hiển nhiên, Hỗn Độn Thần Kính này là mấu chốt phá bỏ cấm kỵ độn pháp của Diệp Hiên.
- Ngươi có ý là, Hỗn Độn thần kính này có thể phá giải cấm kỵ độn pháp, để cho tiểu tạp chủng Diệp Hiên kia không chỗ nào che giấu?
Vì xác định suy nghĩ trong lòng mình, Bất Tử thiên chủ nhanh chóng hỏi thăm.
Vì xác định suy nghĩ trong lòng mình, Bất Tử thiên chủ nhanh chóng hỏi thăm.
- Ngươi nói đúng cũng không đúng.
Hỗn Độn chi chủ lắc đầu, tiếp tục nói:
- Cấm kỵ độn pháp lợi hại cỡ nào. Hỗn Độn Thần Kính này mặc dù có thể phá được tất cả hư ảo, nhưng muốn phá giải cấm kỵ độn pháp, còn không thể thành công.
- Ngươi đùa giỡn ta?
Sắc mặt Bất Tử thiên chủ đột biến, khí tức âm trầm.
- Ngươi nghe ta nói xong.
Hỗn Độn chi chủ trầm trọng nói:
- Muốn chân chính phá giải cấm kỵ độn pháp, ngoại trừ hỗn độn thần kính này, còn cần một kiện chí bảo phối hợp.
- Là chí bảo gì?
Bất Tử thiên chủ hỏi.
- Vũ trụ hỗn độn, mười hai nguyên hội, Hỗn Độn, Vận Mệnh, Thời Không, ba người chúng ta đều có một mặt thần kính. Hỗn Độn thần kính này của ta có thể cho ngươi mượn, nhưng còn chưa đủ để phá giải cấm kỵ độn pháp, chỉ có phối hợp với Vận Mệnh thần kính hoặc Thời Không thần kính, ngươi mới có thể chân chính phá giải cấm kỵ độn pháp.
- Vận mệnh thần kính? Thời không thần kính?
Bất Tử thiên chủ lẩm bẩm.
- Không sai, ngươi nhất định phải mượn một mặt thần kính trong đó, chỉ có hai đại thần kính liên hợp cùng một chỗ, mới có thể chân chính phong thiên tỏa địa, phá giải cấm kỵ độn pháp của Diệp Hiên.
Hỗn Độn chi chủ giải thích.
- Thì ra là như thế.
Bất Tử thiên chủ chậm rãi gật đầu, nhướng mày nói: -
Thời không thì không cần suy nghĩ. Hắn và Diệp Hiên có quan hệ sâu xa, sẽ không giúp ta, xem ra cũng chỉ có thể đi tìm Vận Mệnh chi chủ.
- Đây là chuyện của ngươi, về phần Vận Mệnh chi chủ có nguyện ý trợ giúp ngươi hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi.
Hỗn Độn chi chủ nói xong lời này, tiện tay đánh Hỗn Độn thần kính về phía Bất Tử thiên chủ, Bất Tử thiên chủ trịnh trọng tiếp nhận trong tay.
- Gương này, ta cho ngươi mượn vạn năm, vạn năm sau mặc kệ ngươi có thể thành công giết chết Diệp Hiên hay không, ngươi đều phải trả lại bảo vật này cho ta.
Hỗn Độn chi chủ nói.
- Được.
Bất Tử thiên chủ gật gật đầu, hắn xoay người đi ra ngoài.
Hỗn Độn thần kính đã tới tay, hắn đã thành công một nửa, chỉ cần Vận Mệnh chi chủ nguyện ý cho hắn mượn Vận Mệnh thần kính, tất cả đều vạn sự đại cát.
...
Trung tâm đại vực.
Tuyết Thiên thiên sơn.
Phong tuyết hàn thiên, bắc phong lãnh liệt.
Núi tuyết mênh mông liên tiếp thiên địa, gió tuyết đầy trời che khuất bầu trời, làm cho phương thiên địa này đều lâm vào trong mùa đông lạnh lẽo vô biên, liếc mắt nhìn lại cảm giác bản thân cực nhỏ bé kỳ.
Tuyết bay vào mặt, gió lạnh lạnh lẽo.
Diệp Hiên một thân hắc y, tóc dài bay tung bay trong gió lạnh, hắn đạp chân trên hư không xuyên qua gió lạnh, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
- Dung Tuyết Thiên Sơn, chính là nơi này.
Diệp Hiên nhíu mày, hắn dựa theo di ngôn của Nhân Đạo chi chủ đi tới nơi này, tìm kiếm đệ tử nàng đóng băng ngủ say, nhưng Dung Tuyết Thiên Sơn mênh mông vô biên, muốn tìm ra một người bị đóng băng, quả thật có chút khó khăn.
Ầm ầm.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng giữa trời lạnh gió tuyết, một đôi Phá Diệt Pháp Nhãn đang kinh khủng mở ra, từng tòa tuyết sơn chiếu vào mắt, mỗi một tấc chi tiết đều không bị hắn buông tha.
- Ừm?
Một nén nhang qua đi, đôi mắt Diệp Hiên khẽ động, bước ra một bước biến mất trong bầu trời tuyết lạnh, sau một khắc đã xuất hiện trên một ngọn núi tuyết.
- Ở chỗ này.
Một khối băng tuyết cự thạch chiếu vào mắt hắn, đây nhìn như là một khối cự thạch tầm thường, nhưng ở trong Phá Diệt Pháp Nhãn của Diệp Hiên, khối cự thạch này ẩn chứa một tia khí tức sinh mệnh yếu ớt.
Phanh!
Diệp Hiên điểm ra một chỉ, Băng Tuyết cự thạch ầm ầm nghiền nát, một vị bạch y nữ tử hai mắt nhắm nghiền hiện ra.
- Ừ?
Khi bạch y nữ tử đập vào mắt, Diệp Hiên hơi ngẩn ra, bởi vì nữ tử này có vẻ mặt khuynh thế vô song, cho dù tâm thần Diệp Hiên cũng hơi nhảy dựng.
Diệp Hiên tuyệt đối không phải kẻ háo sắc, vẻ mặt nữ nhân này có thể làm cho tâm thần hắn khẽ động, điều này cũng chứng minh nữ tử này tuyệt đối hỗn độn vô song.
Chẳng qua, đáng tiếc là, tuy nữ nhân này có dung mạo khuynh thế, nhưng trên mặt thủy chung lộ ra hàn ý, cho dù đang ngủ say cũng làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ cao ngạo lạnh như băng.
Nàng tựa như một đóa tuyết liên, làm cho người ta chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám khinh nhờn.
Tuy nhiên, Diệp Hiên cũng chỉ tán thưởng một phen, cũng không có bất kỳ ý nghĩ gì đối với nữ nhân này, hắn tới đây cũng chỉ hoàn thành lời hứa với Nhân Đạo chi chủ.
- Tỉnh lại.
Diệp Hiên điểm một ngón tay tới trán nữ nhân, muốn đánh thức nàng từ trong giấc ngủ say, sau một khắc, nữ nhân này bỗng nhiên mở mắt, một tia hàn mang xẹt qua từ trong đôi mắt đẹp của nàng.
Ầm ầm!
Nhân quả lực, chiếu rọi hư không, một đạo hồng quang khủng bố hiện ra từ trong tay nữ, trực tiếp đánh tới Diệp Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận