Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2469: Trấn Thế Thiên Bi

Chương 2469: Trấn Thế Thiên Bi
Ầm ầm!
Đang lúc hai người đều giấu trong lòng mục đích riêng, bắt đầu tính toán, cả tòa thượng cổ thần sơn lắc lư dữ dội, cảnh tượng kế tiếp hiện ra cũng làm cho hai người hoảng sợ nhìn nhau.
Họ thấy cái gì?
Từng tòa thượng cổ thần cung đang nhổ đất bay lên, thượng cổ thần quang chói mắt kia tung hoành bừa bãi trong thiên địa, khí tức vạn cổ thê lương nặng nề phô thiên cái địa mà đến.
- Thượng cổ thần cung xuất hiện!
Bất Tử Thiên Chủ hưng phấn gầm nhẹ, con ngươi đỏ tươi đều kịch liệt lóe ra, hai quyền đều không tự giác nắm chặt, chứng minh nội tâm hắn kích động đến mức nào.
Chín chín tám mươi mốt tòa thượng cổ thần cung, hiện ra hình kim tự tháp, ở trên đỉnh thượng cổ thần sơn có một cung điện màu đen sừng sững ở đó.
Xem ra cơ duyên quan trọng nhất chính là trên đỉnh Thần Sơn.
Diệp Hiên nhìn cung điện màu đen trên đỉnh núi, mơ hồ có thể cảm giác được một cỗ khí tức không tầm thường, giống như đang triệu hoán hắn đi tới.
Ầm ầm!
Dưới chân Diệp Hiên bộc phát ra lực lượng to lớn, muốn phóng lên trời lao tới cung điện màu đen, nhưng sau một khắc cả người hắn một lần nữa ngã xuống mặt đất, ngay cả ngự không cũng không thể.
- Đừng tốn sức, đang ở giữa thượng cổ thần sơn, không có khả năng ngự không mà đi. Ngươi muốn leo lên đỉnh thần sơn, phải đi qua tất cả thần cung thượng cổ, mới có thể leo lên đỉnh thần sơn.
Bất Tử Thiên Chủ lạnh lùng nhắc nhở.
- Ngươi làm thế nào để biết rất nhiều bí mật?
Diệp Hiên thuận miệng hỏi.
- Tự nhiên là 'Ngục'...
Bất Tử Thiên Chủ trong nháy mắt bừng tỉnh, hắn thiếu chút nữa đã phun ra bí mật về 'Ngục', cũng may hắn kịp thời tỉnh ngộ lại, không có tiếp tục nói tiếp.
- Ngục?
Tuy rằng bất tử Thiên Chủ chỉ nói một nửa, nhưng sắc mặt Diệp Hiên biến đổi, tâm thần thế nhưng đang run rẩy, chỉ bởi vì một chữ - 'Ngục'.
Tuy nhiên sau một khắc, Diệp Hiên trấn định lại, chỉ là đáy mắt hắn xẹt qua vẻ nặng nề, trong đầu bất giác xẹt qua một đôi con ngươi.
Đây là một đôi mắt tử vong, hắn chỉ thấy qua một lần, là ở giữa tử vong lao tù, đủ để Diệp Hiên vĩnh viễn đều không thể quên.
Chẳng lẽ là hắn?
Trong lòng Diệp Hiên kinh nghi bất định, trước tiên nghĩ đến chi chủ của đôi mắt này, nếu người đứng sau Bất Tử Thiên Chủ là hắn, tất cả đều nói thông suốt.
Không đợi Diệp Hiên tỉnh lại, bậc thang bạch ngọc phía sau hắn truyền đến tiếng nổ vang thật lớn, Hỗn Độn Thần Tôn cùng Vạn Cổ âm ảnh trong nháy mắt đi đến.
Kế tiếp một đám nhân vật cấm kỵ đều chạy tới, tuy rằng có trước có sau, nhưng cơ hồ chênh lệch thời gian cũng không nhiều.
- Diệp Hiên!
Ầm ầm!
Hắc Bạch quân vương vừa đi tới lưng chừng núi, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Hiên, khuôn mặt hai người dữ tợn trong nháy mắt giết đến Diệp Hiên.
Vạn Cổ Luân Hồi Quyền.
Nhân Đạo đại thuật.
Bất Tử Thiên Đao.
Cùng lúc đó, Diệp Hiên ầm ầm ra tay, Nhân Đạo chi chủ trong nháy mắt cùng Diệp Hiên đứng chung một chỗ, làm cho người ta ngoài ý muốn nhất chính là Bất Tử Thiên Chủ thế nhưng cũng ra tay tương trợ.
Ầm ầm!
Ba người đồng thời đánh ra một kích đáng sợ, nhất thời triệt tiêu công kích của Hắc Bạch quân vương, cũng đánh bay Hắc Bạch quân vương.
Một màn như thế, nhất thời làm cho những cấm kỵ khác biến sắc, Nhân Đạo chi chủ ra tay trợ giúp Diệp Hiên thì thôi, nhưng Bất Tử Thiên Chủ cùng Diệp Hiên có cừu oán thật lớn, sao bây giờ ngược lại trợ giúp Diệp Hiên?
- Các ngươi...?
Hắc Bạch quân vương trở về, ánh mắt hai người âm ngoan nhìn chằm chằm ba người Diệp Hiên, cũng không ra tay công kích lần nữa.
- Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.
Kỳ Tổ giả vờ làm người tốt lần thứ hai đi ra hòa giải, chỉ là một đôi con ngươi lóe lên bất định, hiển nhiên, thế cục trước mắt cũng làm cho hắn có chút nhìn không rõ.
Ầm ầm!
Đang lúc không khí nghiêm trọng khẩn trương, đại môn thượng cổ thần cung đầu tiên long trọng mở ra, điều này cũng làm cho mọi người không có thời gian tính toán gì, nhao nhao nhìn về phía tòa thượng cổ thần cung đầu tiên.
Đi thôi!
Diệp Hiên không để ý đến rất nhiều cấm kỵ, bước ra một bước xông vào tòa thần cung đầu tiên, chỉ có chiếm cứ tiên cơ mới là quan trọng nhất.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Những nhân vật cấm kỵ khác không có bất kỳ lời nói nhảm nào, nhao nhao xông vào tòa thượng cổ thần cung đầu tiên, theo đại môn thượng cổ thần cung đóng lại, tất cả mọi người biến mất ở bên ngoài.
- Bắt đầu chưa?
Ông.
Hư không gợn sóng, gợn sóng từng đạo, 'Ngục' lặng yên xuất hiện, thân hình hắn cực kỳ mơ hồ, làm cho người ta không cảm giác được sự tồn tại của hắn, hắn thản nhiên nhìn cả tòa thượng cổ thần sơn.
Xoẹt!
Sau một khắc, Ngục bước ra một bước, không ngờ đạp lên trời, trong nháy mắt leo trên đỉnh thần sơn, đi thẳng tới tòa thượng cổ thần cung thứ tám mươi mốt.
Hiển nhiên, 'Ngục' không chịu sự ước thúc của thượng cổ tuyệt địa, cũng không có bất cứ thứ gì có thể chế ước hắn, hắn đứng ở trước tòa thần cung thứ tám mươi mốt thật lâu không có đẩy cửa lớn ra, mà khí tức trên người thoáng hỗn loạn, dường dư đang suy nghĩ cái gì đó.
- Ngươi muốn thức tỉnh ký ức kiếp trước, ta tuyệt đối sẽ không cho phép.
Ầm ầm!
Ngục lạnh lùng nói nhỏ, hắn nâng bàn tay hư ảo lên, ầm ầm đẩy về phía cửa lớn của tòa Thượng Cổ thần cung thứ tám mươi mốt.
Tu vi của 'Ngục' đáng sợ đến bực nào?
Hắn là người trong một nhóm nhỏ kinh thiên tuyệt địa, hắn là cấm kỵ trong cấm kỵ, hắn muốn đẩy cánh cửa đầy bụi bặm này ra, tự nhiên rất dễ dàng.
Thiên khó táng, địa khó diệt, xuyên qua Hỗn Độn Vũ Trụ, phá vỡ Vạn Cổ Luân Hồi. Cho dù Hỗn Độn Vũ Trụ tan diệt luân hồi cũng không thể giết hắn. Ngay cả ý chí của Hỗn Độn Vũ Trụ cũng không thể làm gì được hắn. Chỉ là một cánh cửa đầy bụi bặm, tự nhiên cũng không có khả năng ngăn cản bước chân của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận