Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 920 - Đại Nghệ xuất quan



Chương 920 - Đại Nghệ xuất quan




- Ca, Yêu Nguyệt lần sau không dám nữa, ngươi không cần tức giận.
Thiếu nữ lay lay cánh tay của Diệp Hiên, cẩn thận nhìn về phía Diệp Hiên, sợ hắn thật sự giận nàng.
Diệp Yêu Nguyệt, đây là tên của thiếu nữ, cũng là tiểu cô nương năm xưa.
Một vạn năm trước, Diệp Hiên bước vào nửa bước Chuẩn Thánh, tiểu cô nương nuốt vào hạt sen công đức, càng hấp thu Đại La tiên lực của Diệp Hiên, để nàng nhất cử rút đi phàm thân trở thành một tiên nhân chân chính.
Sau khi tiểu cô nương thức tỉnh, Diệp Hiên thi triển lục đạo luân hồi, ngưng tụ ra linh hồn Trác đại thúc, vốn muốn tái tạo lại nhục thân cho hắn, để cho hai ông cháu đoàn tụ ở trong phàm trần, nhưng lại bị Trác đại thúc từ chối, chỉ hy vọng Diệp Hiên có thể để cho tiểu cô nương đi theo bên cạnh hắn, cũng coi như là khẩn cầu cuối cùng của Trác đại thúc.
Lão nhân quá mức chấp nhất, cũng quá yêu thương cháu gái, bởi vì hắn biết, chỉ khi tiểu cô nương đi theo Diệp Hiên, đứa nhỏ này mới có tương lai tốt nhất.
Hắn thỉnh cầu Diệp Hiên thu tiểu cô nương lại bên người, để cho tiểu cô nương đổi họ thành Diệp, từ nay về sau nàng là nghĩa muội của Diệp Hiên, thấy lão giả khổ sở khẩn cầu, Diệp Hiên tự nhiên không từ chối, dù sao trước đó ở trong thôn Tiểu Thạch hắn từng đồng ý với lão giả, sẽ đối đãi tiểu cô nương như muội muội ruột thịt.
Nhận được lời hứa của Diệp Hiên, lão giả chuyển thế đầu thai, đến lúc này tiểu cô nương vẫn đi theo bên cạnh Diệp Hiên, một vạn năm tu luyện, cũng làm cho Diệp Yêu Nguyệt khó khăn bước vào cảnh giới La Thiên Huyền Tiên, càng lớn lên thành một đại cô nương, không còn bộ dáng hài đồng như năm xưa.
Nhìn bộ dáng nũng nịu của Diệp Yêu Nguyệt, Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói:.
- Chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
- Ca, ngươi là tốt nhất, ta biết ngươi sẽ không thực sự giận ta.
Trên ngọn núi thông thiên truyền đến tiếng cười vui vẻ của Diệp Yêu Nguyệt, trong tay càng cầm đường hồ lô thỉnh thoảng đùa giỡn Na Tra, Diệp Hiên bình tĩnh quan sát, sau đó nhìn bầu trời, trong mắt xẹt qua một tia thâm thúy.
- Đã đến lúc trở về.
Diệp Hiên lẩm bẩm.
......
Trời đất mênh mông, tiếng gầm chấn thiên.
Đồng bằng mênh mông vô tận, từng dãy núi cao tương liên đất trời còn có hồng hoang cổ thú bôn ba ở trên mặt đất mênh mông, trên bầu trời còn có thượng cổ thần cầm đang xoay quanh.
Chiến thiên tuyệt địa, có ta vô địch, nơi này là tổ địa Vu tộc, càng là tịnh thổ cuối cùng của Vu tộc nhất mạch, một trong những thế lực khủng bố nhất trong thiên địa.
Phải...
Trống trận Vu tộc lôi động, cửu tiêu lôi đình nổ vang, huyết khí cuồn cuộn nhộn nhạo chín vạn dặm sơn hà, từng vị tộc nhân Vu tộc từ trong động phủ đi ra, tất cả bọn họ đều đứng trong mặt đất mênh mông khom người, giống như đang chờ đợi người nào đó xuất hiện.
Lạc Nhật sơn.
Thân hình Khoa Phụ vĩ đại, phía sau có hơn mười vị thượng cổ đại vu đang đứng, vu quang cực kỳ khủng bố nở rộ trên người những đại vu này, trong miệng mỗi người đều rống cao không dứt, tụng vu văn thần bí mà huyền ảo, giống như đang dẫn động một tồn tại không biết nào đó.
- Mở!
Đôi mắt Khoa Phụ tỏa sáng, vu quang ong ong ngưng tụ trong hai tay hắn, trực tiếp hóa thành một ký hiệu thần bí, đánh về phía hư không, cũng vào thời khắc này, hơn mười vị đại vu phía sau hắn cũng đánh ra ký hiệu trong tay, trực tiếp làm cho Lạc nhật sơn xảy ra biến hóa cực kỳ đáng sợ.
Ông!
Một chút vu quang sinh sôi nảy nở trong bầu trời, tám phương thiên địa cuồng bạo lay động, từng đạo gợn sóng liên tiếp khuếch tán trong bầu trời, một cánh cửa đá màu thanh đồng hiện ra trên bầu trời.
- Nghệ!
Sơn hà hỗn loạn, núi hô biển gầm, khi cửa đá màu xanh đồng hiện ra trong bầu trời. Chỉ thấy mấy vạn Vu tộc khom người bái lạy, trong miệng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, làm cho cả Tổ địa Vu tộc hơi chấn động.
Ầm ầm!
Mây trời rung chuyển, gợn sóng lăng tăng, phong vân nhảy múa tám phương, cửu tiêu thần lôi ngang trời, cửa đá bằng đồng ầm ầm mở ra, một bóng dáng hư ảo đang đi ra từ trong cửa đá.
Da thịt màu đồng, đôi mắt tựa như sao, một sợi tóc đen buông xuống sau đầu, khuôn mặt giống như đao gọt, thân hình cao ngất tựa như thần sơn cổ kiên cố không thể phá hủy, đôi mắt mở ra quan sát phương thiên địa này.
Nghệ! Đại Nghệ!
Một vị Đại vu thượng cổ chân chính, cũng là nhân vật tuyệt thế trong Vu tộc, tuy rằng quanh thân hắn cũng không có chút khí thế nào hiện ra, nhưng chỉ cần sừng sững trong thiên địa đã làm cho người ta có một loại cảm giác muốn bái lạy hắn.
- Nghệ!
Khi Đại Nghệ trở về Vu tộc tổ địa, mấy vạn Vu tộc nhân rống nát mây trời, vu quang mênh mông huyết khí phóng lên trời, bá thiên tuyệt địa tràn ngập khắp thiên địa.
- Đại Nghệ!
Đỉnh Lạc Nhật Sơn.
Khoa Phụ nắm chặt hai tay, sắc mặt hưng phấn đến căng cứng đến đỏ bừng, nhìn về phía bóng dáng vĩ đại kia, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ kích động.
- Khoa Phụ đại ca!
Đại Nghệ đi dạo trên bầu trời đến, theo mỗi một bước của hắn bước ra, thời gian và không gian xung quanh đều hơi hỗn loạn thân thể, như kim cương lưu ly, càng làm cho người ta có một loại cảm giác kiên cố không thể phá hủy.
- Thời gian vô tận trôi qua, huynh đệ chúng ta cuối cùng đã được tái hợp.
Khoa Phụ sải bước tiến lên ôm Đại Nghệ.
- Bái kiến Đại Nghệ.
Hơn mười vị thượng cổ Đại Vu không dám chậm trễ, nhao nhao khom người thi lễ đối với Đại Nghệ, tư thái cực thấp.
Tuy bọn họ rằng cũng là thượng cổ Đại Vu, nhưng so sánh với vị chuẩn thánh này, bọn họ chỉ là một ít hậu bối.
- Đại ca, Tiểu Nga đâu? Nàng còn ở trong Thiên Đình không? Bây giờ nàng ấy ổn chứ?
Đại Nghệ nắm lấy hai tay Khoa Phụ thân, nhanh chóng hỏi thăm, trên mặt càng mang theo vẻ chờ mong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận