Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 901 - Diệp Hiên vs Đa Bảo



Chương 901 - Diệp Hiên vs Đa Bảo




- Không lấy được thứ bản đế mong muốn, ngươi cảm thấy bản đế sẽ đi sao?
Đông —— đông —— đùng.
Diệp Hiên bước chậm về phía trước, hư không xung quanh ù ù nổ vang, một màng sương mù vờn quanh quanh thân Diệp Hiên, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn chăm chú Linh Sơn chư phật, điều này khiến cho bầu không khí chỉnh tọa Đại Lôi Âm Tự thay đổi cực kỳ trầm trọng.
- Diệp Hiên, lẽ nào ngươi muốn cùng bần tăng đánh một trận hay sao?
Đa Bảo Như Lai lạnh giọng quát lớn, một đôi Phật Chưởng chắp tay trước ngực, chuyển hiện Nộ Mục Kim Cương.
- Chỉ bằng ngươi?
Diệp Hiên lành lạnh cười một tiếng, ánh mắt cực kỳ khinh miệt nhìn về phía Đa Bảo Như Lai, nói:.
- Nếu ngươi đã sống đủ, bản đế không ngại tiễn ngươi một đoạn.
- Cuồng vọng!
Đa Bảo Như Lai lên tiếng gầm nhẹ, hắn chính là phương tây Phật Tổ, càng là Đại La đỉnh phong, đối mặt sự khinh miệt vũ nhục của Diệp Hiên, nếu tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ sợ thành truyện cười trong tam giới.
- Để bần tăng nhìn một cái, Diệp Thiên Đế ngươi tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh!
Ùng ùng!
Đại Nhật phật quang ù ù chuyển động, kim sắc Phật Chưởng mênh mông vô biên, Đa Bảo Như Lai tức giận, biểu hiện ra tu vi cực kỳ đáng sợ, một đôi Phật Chưởng che lấp trời đất, bay thẳng đến Diệp Hiên.
- Đa Bảo lão nhi, chính là ngươi muốn chết, không trách được bản đế.
Diệp Hiên lành lạnh cười một tiếng, bước ra một bước trời đất nổ vang, chỉnh tọa Đại Lôi Âm Tự cuồng bạo run rẩy, vô biên hư không đều hóa thành chân không, chợt Diệp Hiên xuất hiện trước mặt Đa Bảo Như Lai, một chưởng vỗ xuống đầu.
- Thật can đảm!
Đa Bảo Như Lai lạnh giọng gầm nhẹ, một đôi Phật Chưởng cùng Diệp Hiên va chạm cùng một chỗ.
Ầm!
Phật quang bắn ra, tiên quang nổ nát vụn, hai người song chưởng giao kích, uy năng vô pháp vô lượng khủng bố từ hai người nở rộ, tiên phật ánh sáng đáng sợ bao phủ hai người, sợi tóc Diệp Hiên xám trắng trước tiên phật ánh sáng cuồng bạo tung bay.
- Tiểu tử Diệp Hiên!
- Đa Bảo lão cẩu.
Hai người song chưởng giao kích, dính chung một chỗ, tiên phật ánh sáng đáng sợ từ cơ thể hai người khủng bố nở rộ, hai người giằng co trong khoảng thời gian ngắn cùng một chỗ, chỉnh tọa Đại Lôi Âm Tự ở cuồng bạo lay động, thủ hộ Đại Lôi Âm Tự hộ sơn đại trận từng khúc vỡ nát.
- Dừng... Dừng tay... Cứ như thế này Đại Lôi Âm Tự sẽ bị hủy!
Có Phật Đà hoảng sợ gầm nhẹ, nguyên nhân hai người bộc phát ra uy năng quá mức khủng bố, đây chính là hai vị Đại La đỉnh phong, nếu là thật chiến cùng nhau, nửa Linh Sơn chẳng phải rơi vào tay giặc.
- Diệp Hiên, bần tăng nhịn ngươi nhiều năm, ngươi thật sự cho rằng bần tăng sợ ngươi sao?
Đa Bảo Như Lai dữ tợn rống to, phật lực trong cơ thể ông như đại dương mênh mông biển rộng, không ngừng truyền vào bên trong Phật Chưởng của hắn, điên cuồng cùng Diệp Hiên song chưởng giằng co cùng một chỗ.
Rầm rầm rầm!
Sợi tóc Diệp Hiên xám trắng cuồng bạo tung bay, Đại La tiên quang nổ tung hư không, song chưởng như ngọc của hắn dần thu lại, đang bị lực lượng khủng bố tới cực điểm từ Đa Bảo Như Lai ép tới.
- Nhìn ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.
Diệp Hiên âm lãnh gầm nhẹ, một ánh nhìn tàn độc xẹt qua trong đáy mắt.
Ùng ùng!
Hai người song chưởng giằng co, trong khoảng thời gian ngắn bất phân cao thấp, lấy hai người làm trung tâm, hư không tám hướng rung động ầm ầm, vạn cổ không ngã Đại Lôi Âm Tự cuồng loạn run rẩy, như muốn sụp xuống.
Diệp Hiên gặp qua mấy vị Đại La đỉnh phong, bất luận là Nam Cực Tiên Ông, Bằng Ma Khổng Tuyên, thậm chí Địa Phủ Thần Đồ quỷ đế, bọn họ tuyệt đối phải kém một bậc so với Đa Bảo Như Lai.
- Diệp Hiên, ngươi chỉ có bao nhiêu đây.
Ùng ùng!
Đa Bảo Như Lai cuồng bạo khơi thông lực lượng, đôi Phật Chưởng đang nở rộ kim quang cực hạn, không ngừng áp bách xuống Diệp Hiên, đôi chân càng mạnh mẽ đi về phía trước, không ngừng khiến cho Diệp Hiên từ từ rút lui, Diệp Hiên có dấu hiêu thua cuộc.
- Phật Tổ nhân huệ vô biên, hôm nay lôi đình nổi giận, cái này Diệp Hiên tất nhiên phải gặp đại kiếp.
Ma La Già Diệp chính là nhất phương Phật Môn tôn giả, lúc này đang ở mỉm cười lên tiếng.
- A di đà phật, Diệp Hiên tuy là Thiên Đế, nhưng tu vi hắn làm sao có thể so với Phật Tướng?
Nhất tôn Bồ Tát mỉm cười, gật đầu phụ họa nói.
- Thôi được, Diệp Hiên quá mức cuồng vọng vô lý, dù hắn cưới Cửu Thiên Huyền Nữ làm vợ, thân sau dựa vào hai đại Thánh nhân, nhưng hắn vạn vạn chớ nên dương oai ở Linh Sơn ta.
- Không sai, hôm nay ngã phật cho hắn một ít giáo huấn, để cho hắn biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Những lời nghị luận ầm ỉ truyền đến, Phật Đà Bồ Tát khắp nơi mỉm cười quan sát, Đa Bảo Như Lai lúc này triển khai vô thượng phật uy, mà Diệp Hiên vẻ bại đã hiện, khiến cho bọn họ nhìn về phía Diệp Hiên trong mắt có vẻ châm biếm.
- Diệp ca ca, không nên đánh.
Trong Đại Lôi Âm Tự, tròng mắt tiểu cô nương rưng rưng, khóc lóc nhìn về hướng Diệp Hiên.
- Diệp Hiên tiểu nhi, hôm nay để cho ngươi biết lợi hại của bần tăng.
Đa Bảo Như Lai đắc thế không nhường người, nhe răng cười, một đôi Phật Chưởng thiên biến vạn hóa, phật quang quanh thân như Đại Nhật Kim Dương rừng rực, mang theo uy năng không cách nào tưởng tượng áp bách xuống Diệp Hiên.
- Ah!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên đang lui bước bỗng nhiên ngưng lại, khóe miệng hắn lộ nụ cười quỷ dị, hai tròng mắt khép mở nhìn về phía Đa Bảo Như Lai lộ ra vẻ khinh miệt.
- Ừm?
Đa Bảo Như Lai hơi ngẩn ra, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác cực xấu, khiến hắn thi triển Phật Môn Hàng Ma đại thuật, một đôi Phật Chưởng chợt trướng lớn, mang theo sức mạnh vô biên to lớn trấn áp tới Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận