Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1797: Nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại

Chương 1797: Nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại
Khi Vạn Cổ Âm Ảnh trả Thanh Đồng Cổ Kinh cùng Tru Thiên Kích lại cho Diệp Hiên, hắn rốt cục nhịn không được tò mò lên tiếng.
- A.
Vạn Cổ Âm Ảnh lạnh lùng cười nói:
- Những truyền thuyết này hẳn là những lời chí cường kia nói, bọn họ chỉ nói đúng một nửa, nhưng cho dù tụ tập đủ mười hai tôn Phá Hư Thiên đỉnh, bọn họ vẫn như cũ đẩy không ra cánh cửa Luân Hồi.
- Dù sao năm đó cũng từng có người tụ tập mười hai cái đỉnh, nhưng cuối cùng không phải... .
Bỗng nhiên, vạn cổ âm ảnh nói một nửa dừng lại, bởi vì hắn chợt phát hiện mình nếu tiếp tục nói, chỉ sợ sẽ tiết lộ bí mật thật lớn.
- Chẳng lẽ ngươi là... ?
Diệp Hiên là một người cực kỳ thông minh, tâm tư lại cực kỳ tinh tế, tuy rằng vạn cổ âm ảnh vẻn vẹn chỉ nói nửa câu, nhưng từ nửa câu này, hắn phỏng đoán được một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Thập đại chí cường ngoại trừ Cực Tình chi chủ, mỗi người đều muốn tụ tập mười hai tôn Phá Hư Thiên đỉnh, nhưng mười nguyên hội đi qua, căn bản không có người thành công.
Nhưng vừa rồi vạn cổ âm ảnh lại nói đã từng có người tụ tập, Diệp Hiên nghĩ đây là chuyện không thể nào xảy ra, chỉ có một đáp án duy nhất có thể giải thích.
Ầm ầm.
Khi một phỏng đoán cực kỳ khủng bố xẹt qua trong đầu Diệp Hiên, cả người hắn giống như bị thiên lôi đánh trúng, đáy lòng lại càng nhấc lên sóng to gió lớn ngập trời, thật lâu cũng không thể bình ổn.
Nếu Diệp Hiên suy đoán thành sự thật, điều này cũng chứng tỏ vì sao tu vi Vạn Cổ Âm Ảnh đáng sợ như vậy, thậm chí vượt qua Vạn Cổ chí cường, căn bản không để bọn họ vào mắt.
- Ngươi rất thông minh, chỉ từ trong lời nói của ta đã đoán được một số chuyện.
Vạn Cổ Ảnh Chậm rãi gật đầu, con ngươi hung lệ nhìn về phía Diệp Hiên hơi lóe lên, nói:
- Tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ, người quá thông minh sẽ chết rất thảm, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được đạo lý này.
Ánh mắt hung lệ, nói lời cảnh cáo, tất cả đều biểu hiện suy đoán của Diệp Hiên có thể trở thành sự thật, Diệp Hiên cố gắng trấn định lại, sau đó trở nên yên lặng không tiếng động.
......
Năm tháng trôi qua, thương hải tang điền.
Vạn Cổ Âm Ảnh xem như định cư ở trong vô danh sơn mạch này, mỗi ngày ngoại trừ chữa trị thương thế của bản thân, là ngồi xếp bằng một mình một chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Năm tháng vội vã mười vạn năm đi qua.
Từ khi Diệp Hiên trở lại Hồng Hoang Thiên Địa đã qua mười vạn năm, hắn rất muốn trở lại Thiên Đình thăm một chút, càng muốn đi gặp lại bạn cũ cùng thuộc hạ năm xưa, nhưng vạn cổ âm ảnh ở bên cạnh để hắn bỏ đi ý niệm trong đầu.
Tuy nhiên, mười vạn năm trôi qua Diệp Hiên cũng không có sống uổng, hắn cả ngày đi theo bên người Vạn Cổ Âm Ảnh tu luyện, nếu không hiểu vấn đề gì đều sẽ hỏi Vạn Cổ Âm Ảnh.
Cũng may, Vạn Cổ Âm Ảnh tuy rằng ngẫu nhiên dâng lên sát khí đối với Diệp Hiên, nhưng chỉ điểm không ít cho Diệp Hiên trên phương diện tu luyện, Diệp Hiên có vấn đề gì, Vạn Cổ Âm Ảnh đều có thể giải đáp.
Không thể không nói, vạn cổ âm ảnh cường đại không cách nào giải quyết, hơn nữa khi Diệp Hiên suy đoán thân phận đối phương, hắn càng tin tưởng phán đoán của mình, tuy rằng đi theo nhân vật cấm kỵ này rất nguy hiểm, nhưng chỗ tốt cũng rất rõ ràng.
Học tập, tu luyện.
Tiến cảnh của Diệp Hiên có thể nói một ngày ngàn dặm, chỉ trong mười vạn năm đã đến Âm Cực cảnh viên mãn, chỉ thiếu một bước đã có thể bước vào trong Dương Sinh cảnh.
Mười vạn năm nhìn như dài dằng dặc, nhưng đối với sinh linh Hỗn Độn mà nói chỉ là trong chớp mắt, có thể dùng mười vạn năm viên mãn Âm Cực cảnh đến tu luyện, nếu ở trong Hỗn Độn Đại Thế Giới, tuyệt đối là yêu nghiệt kinh thiên.
Trong thời gian mười vạn năm này, Diệp Hiên không chỉ đang học tập, mà còn nghĩ biện pháp luyện hóa tám loại lực lượng chí cường trong cơ thể, bởi vì đây là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào đều có thể nổ hắn tan xương nát thịt, nếu không phải có vạn cổ âm ảnh giúp hắn trấn áp, hắn đã sớm chết không có chỗ chôn.
Dã tâm của Diệp Hiên rất lớn, hắn không chỉ muốn luyện hóa tám đại chí cường lực trong cơ thể, mà còn muốn hóa tám loại lực lượng chí cường này thành cho mình dùng.
Mà thứ duy nhất có thể trông cậy vào chính là Kiếp tiên phệ đã lâu không có vận dụng, chỉ có loại pháp môn này mới giúp Diệp Hiên đạt được mục đích.
Kiếp tiên phệ.
Đây là một môn đại thuật nghịch thiên, cũng là pháp môn lúc trước biểu hiện ra từ trong tiểu đỉnh, tuy Diệp Hiên tinh thông Kiếp tiên phệ, nhưng lại rất ít dùng đến loại pháp môn này.
Năm đó hắn có thể đào tạo ra hạt giống thời không, để cho mình tu luyện thời không lực, cũng là bởi vì Kiếp Tiên phệ cắn nuốt thần thông của thời gian và không gian hai đại Tổ vu, lúc này mới đặt xuống căn cơ tu luyện thời không lực.
Kiếp tiên phệ cũng là một pháp môn thôn phệ, tuynhưng pháp này không giống Kiếp tiên thuật, Kiếp Tiên Thuật thôn phệ chính là tu vi, mà Kiếp Tiên Phệ thôn phệ chính là thần thông.
Mà bát đại chí cường lực trong cơ thể Diệp Hiên hiện tại mơ hồ có điểm chung với thần thông, Kiếp Tiên Phệ hoàn toàn có thể cắn nuốt bát đại chí cường lực này, biến thành đồ trong tay của Diệp Hiên.
Nhưng Kiếp Tiên Phệ mặc dù là đại pháp nghịch thiên, nhưng bát đại chí cường lực quá mức đáng sợ, Diệp Hiên muốn hoàn toàn cắn nuốt bát đại chí cường lực, hóa thành lực lượng của riêng mình, cần thời gian cực kỳ lâu dài, càng là một quá trình mài nước.
Hoàn hảo, mười vạn năm trôi qua, hắn dùng Kiếp Tiên cắn nuốt từng chút một lực lượng mà bát đại chí cường lưu lại trong cơ thể hắn, dựa theo Diệp Hiên suy đoán, không đến trăm năm thì hắn có thể triệt để luyện hóa bát đại chí cường lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận