Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 118 - Cường giả mãi mạnh, người yếu như chó (2)



Chương 118 - Cường giả mãi mạnh, người yếu như chó (2)




Không đợi Thanh Long nói xong, Diệp Hiên trực tiếp phất tay cắt đứt, âm thanh trầm ngưng nói:
- Anh sai rồi, tu vi chỉ là một mặt, điều thật sự làm cho bọn họ không đặt địa tổ để ở trong mắt là bởi vì anh.
- Tôi?
Thanh Long ngạc nhiên.
- Không sai, cũng là bởi vì anh.
Diệp Hiên nhìn thẳng mắt Thanh Long, tiếp tục nói:
- Anh đều đang suy nghĩ tất cả vì đại cục, tác phong hành sự hơi không quả quyết, cái này ở trong mắt người ngoài chính là một loại cảm giác hành vi mềm yếu. Chính là một binh hùng, một tổ tướng hùng, hôm nay tổ viên bị thương, Minh Dạ thân là tổ trưởng không để ý quy tắc đại hội, cũng muốn lên đài báo thù, chuyện này ở trong mắt anh chính là việc không hợp quy củ, nhưng ở trong mắt các thành viên Thiên tổ xem ra, Minh Dạ là ở vì bọn họ mà ra mặt, bọn họ làm sao có thể không vì Minh Dạ mà liều mạng chiến đâu?
- Là thuật thu tâm người cũng tốt, tình nghĩa huynh đệ cũng được, nhưng bây giờ anh nhìn thành viên Thiên tổ, anh sẽ phát hiện chút gì đó.
Diệp Hiên nói đến đây, lại cũng không nói thêm gì, mà Thanh Long càng là bỗng nhiên nhìn về phía Thiên tổ, khi hắn nhìn thấy trong mắt các thành viên Thiên tổ đối với Minh Dạ mang đầy sự sùng bái kính nể, giờ khắc này Thanh Long lại hoàn toàn dại ra, cũng giống như đã hiểu rõ chút gì.
- Trên dưới chuyên tâm, đồng tâm hiệp lực, mặc dù trên tu vi anh không phải đối thủ của Minh Dạ, nhưng nếu như anh hành sự bá đạo, không chịu thua kém, lấy phong thái lãnh đạo Địa tổ, Địa tổ tuyệt đối không phải cái bộ dáng hiện tại này.
Những gì Diệp Hiên nói ra rất thẳng thắng, thẳng thắng đến nỗi làm cho Thanh Long cảm thấy hổ thẹn, nhưng Diệp Hiên lại không thể không nói thật.
Từ khi bước vào tổng bộ Vũ An Ti, Diệp Hiên đã phát hiện vấn đề này, Bạch Lang huyền tổ lấn tới cửa, Minh Dạ thiên tổ càng không để Thanh Long vào mắt, tất cả những chuyện này đều chứng minh, phương thức xử sự làm người của Thanh Long có vấn đề cực lớn.
Ở trong mắt Diệp Hiên xem ra, Thanh Long cũng không phải mềm yếu, chỉ là nhìn chung đại cục Vũ An Ti, không muốn hoạ từ trong nhà, cũng là một người đàn ông sắt đá.
Nhưng có lẽ cũng bởi vì cách làm này của hắn nên mới làm cho Địa tổ luân lạc tới tình trạng hiện tại này.
Vì sao Địa tổ mười năm không có khách khanh?
Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, cũng là bởi vì Thanh Long làm việc sợ đầu sợ đuôi, cao thủ chân chính thì làm sao nguyện ý cộng sự cùng hắn?
- Trời sập xuống, có kẻ cao đến đỡ, còn chưa tới phiên anh lo lắng, giống như Vũ An Ti, anh chẳng qua chỉ là một tổ trưởng, nhưng phải quan tâm việc của tám tổ, sao anh phải khổ vậy chứ?
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Diệp tiên sinh, tôi hiểu rõ.
Phá kén thành điệp, hoàn toàn tỉnh ngộ, sau một phen nói chuyện với Diệp Hiên, Thanh Long nắm chặt hai tay, lúc này tâm tình đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi, những lời này lưu truyền đến nay, cũng không phải không có lý, Thanh Long cũng hiểu rõ hàm ý câu nói này, chỉ là hắn vẫn luôn là người trong cuộc, cho đến lúc này mới bị Diệp Hiên đánh thức.
Nhìn trong mắt Thanh Long hiện lên chiến ý, Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, mà sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Diệp Hiên thủy chung thờ phụng một đạo lý, cường giả mãi cường, người yếu như chó, thật giống như trong cuộc sống thực tế, luôn luôn có một số người, ngươi lùi một bước, hắn tiến thêm một bước, cho đến khi không thể lui được nữa, đem chính mình rơi vào vạn trượng vực sâu, mới sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng tới lúc tỉnh ngộ thì cũng đã muộn.
Đại hội vẫn tiếp tục, thành viên mỗi tổ dồn dập lên sân khấu.
Nửa ngày trôi qua rất nhanh, Trương Tiểu Cường một đường hát vang tiến mạnh, hết thảy đối thủ toàn bộ đều ngã xuống chân của hắn, cho đến khi cùng thành viên Huyền tổ lên, càng đánh trọng thương đối phương, dẫn tới thành viên Địa tổ lớn tiếng hoan hô.
Sắc mặt Bạch Lang rất âm trầm, lại không còn đắc ý như trước đó, nhưng đôi mắt âm ngoan lại liên tục nhìn về phía Diệp Hiên, mang đầy sát cơ hung ác nham hiểm.
- Quán quân đấu võ lần này, Trương Tiểu Cường của Địa tổ.
Sau khi ti trưởng Vũ An Ti lên đài tuyên bố kết quả cuối cùng, toàn bộ thành viên Địa tổ hoan hô lên tiếng, Trương Tiểu Cường càng là đang kích động cầm một chiếc cúp, nhanh chóng đi tới trước người Diệp Hiên, kích động nói:
- Diệp tiên sinh, tôi thắng, tôi thắng thật rồi, tôi không có cô phụ kỳ vọng của ngài.
- Cậu làm rất tốt.
Diệp Hiên gật đầu mỉm cười nói.
Ông!
Không khí nổ đùng, bay vút bay lên, Ti trưởng Vũ An Ti vừa tuyên bố xong kết quả này chỉ thấy Minh Dạ cùng Vân Sơn Hà trực tiếp đạp lên lôi đài, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên cùng Thanh Long càng là âm trầm.
- Cục trưởng, mấy thứ phiền phức lễ nghi này tôi cũng không cần xem, bây giờ đã là lúc khách khanh tổ trưởng cùng nhau tranh tài, Thiên tổ tôi đây liền dẫn đầu làm chim đầu đàn.
Minh Dạ lạnh lùng nói.
Ti trưởng Vũ An Ti cười một tiếng, trực tiếp đi xuống lôi đài, hiển nhiên chuyện kế tiếp, cũng không phải chuyện hắn có thể khống chế.
- Có ý tứ, Huyền tổ tôi cũng tới góp một cước.
Bạch Lang cùng khách khanh huyền tổ thả người đạp lên lôi đài, lại nhìn về phía hai người Diệp Hiên cùng Thanh Long.
Ầm!
Thanh Long vỗ bàn, thả người tựa như muốn đạp lên lôi đài, nhưng không đợi hắn có hành động, Diệp Hiên đã trực tiếp kéo hắn trở về chỗ ngồi, nói:
- Bọn họ là nhắm tới tôi, việc này không có quan hệ gì tới anh.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi.
Diệp Hiên bước chậm đạp lên lôi đài, nhìn thẳng bốn người trước mắt, trên khuôn mặt cũng không có biểu lộ bất kỳ cái gì, cũng để cho người khác không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận