Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 892 - Hư không truy sát



Chương 892 - Hư không truy sát




Đông!
Càn khôn đảo ngược, nhật nguyệt không ánh sáng, khí thế như trời như đất phô thiên cái địa tràn đến, thời không xung quanh hơi vặn vẹo, một tia Đại La tiên quang hơi nở rộ quanh thân Diệp Hiên, giống như hắn chính là thứ duy nhất trong thiên địa, vạn vật chúng sinh đều bái phục dưới chân hắn.
Mênh mông trường thiên, thiên uy ong ong, khi Diệp Hiên đi từng bước một tới Tiểu Thạch thôn, sắc mặt Ngưu Ma Vương không ngừng biến đổi, bước chân lại càng không tự giác lùi lại.
- Diệp ca ca!
Một tiếng gọi non nớt kèm một chút hơi run rẩy truyền đến, chỉ thấy tiểu cô nương tránh thoát khỏi vòng tay của Trác đại thúc, không ngừng đưa tay về phía Diệp Hiên trên bầu trời, trên khuôn mặt non nớt hiện ra đỏ hồng, ánh mắt nhìn Diệp Hiên sùng bái không thể diễn tả thành lời.
Trong lòng mỗi đứa nhỏ đều có một giấc mộng anh hùng, cho dù tiểu cô nương cũng không ngoại lệ, khi ông cháu hai người gặp phải nguy cơ sinh tử, khi Tiểu Thạch Thôn sắp bị Ngưu Ma Vương tiêu diệt, Diệp Hiên đúng lúc xuất hiện, hắn chính là anh hùng trong lòng tiểu cô nương.
Đương nhiên, Diệp Hiên chướng mắt từ ‘anh hùng’ này, khi Đại La linh phù bị công kích, tâm thần Diệp Hiên rung động, vì thế hắn tăng nhanh tốc độ trở về Tiểu Thạch thôn, cuối cùng ngăn cản bi kịch xảy ra.
Tản bộ vài bước, rơi xuống, Diệp Hiên lặng yên xuất hiện trước người hai ông cháu, tiểu cô nương nắm chặt tay nhỏ, vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn Diệp Hiên.
- Diệp ca ca, ta biết ngươi sẽ trở về.
Tiểu Trác Mã hưng phấn hoan hô.
- Tiểu Diệp, ngươi phải cẩn thận.
Trác đại thúc tuy rằng sớm đã đoán được Diệp Hiên không phải phàm nhân, nhưng khi Diệp Hiên lộ ra tu vi vẫn làm cho Trác đại thúc lo lắng, dù sao Ngưu Ma Vương có bộ dạng quá khủng bố, ai cũng không biết Diệp Hiên có phải đối thủ của Ngưu Ma Vương hay không, Trác đại thúc thiện ý nhắc nhở hắn một tiếng.
- Đại —— La - Đỉnh – Phong?
Ngưu Ma Vương gằn từng chữ, cực kỳ gian nan phun ra bốn chữ này, trên trán càng hiện lên mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng hiện ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.
Liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái, Ngưu Ma Vương cảm giác người phía trước này cho hắn một loại cảm giác áp bách không cách nào tưởng tượng được.
Ánh mắt lạnh nhạt vô tình của đối phươn làm cho tâm linh của hắn rung động cực hạn.
- Đạo hữu là ai?
Ngưu Ma Vương không ngừng lùi lại, tâm thần run rẩy đến cực điểm, sợ Diệp Hiên nổi giận, hắn nhất định phải chịu đại kiếp nạn sinh tử.
Không biết vì cái gì, Ngưu Ma Vương luôn cảm giác gặp Qua Diệp Hiên ở nơi nào, nhưng hắn hồi tưởng như thế nào đều không nhớ ra, sắc mặt hắn đầy kinh nghi, trong lòng cũng sinh ra ý định rút lui.
Nói đùa cái gì?
Một cường giả Đại La đỉnh phong, muốn giết Ngưu Ma Vương hắn quả thực đơn giản như ăn cơm uống nước, làm sao không làm Ngưu Ma Vương cảm thấy sợ hãi.
- Ngưu Ma Vương.
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Ngưu Ma Vương, cho dù hắn chưa từng gặp qua người này, nhưng chỉ nhìn bộ dáng cũng suy đoán tám chín phần mười, liên tưởng đến Hồng hài nhi lúc trước hắn giết chết, đã biết nguyên nhân Ngưu Ma Vương xuất hiện ở đây.
Ông!
Thiên địa ngưng trệ, tiên quang bốc hơi, Diệp Hiên nhíu mày, căn bản không muốn nói lời vô nghĩa với Ngưu Ma Vương, nếu đối phương chính là vì con ình mà đến, trực tiếp đánh chết là được.
- Chậm đã!
Nhìn Đại La tiên quang nở rộ quanh người Diệp Hiên, Ngưu Ma Vương run giọng gầm nhẹ, nói:.
- Đạo hữu, giữa ta và người chỉ sợ có chút hiểu lầm, kính xin tạm thời dập tắt lửa giận lôi đình, nghe lão Ngưu ta một lời.
- Chết đi!
Diệp Hiên lạnh nhạt lên tiếng, kiếm chỉ hắn như kiếm trời, nhẹ nhàng chém một cái, chỉ thấy ngàn vạn dặm thiên địa nổ vang, một luồng ánh sáng chói lóa sinh sôi nảy nở trong thiên địa, hóa thành một dải lụa thiên hà buông xuống Ngưu Ma Vương.
Thiên Đế tỏa ra sát ý, vạn pháp táng diệt, đây cũng không phải nói một chút , lúc này Diệp Hiên tuy không có thành tựu Chuẩn Thánh, nhưng tu vi chân thật của hắn là Đại La đỉnh phong, càng đừng nói hắn có rất nhiều lá bài tẩy, chỉ là Ngưu Ma Vương làm sao có thể đỡ được hắn.
- Biến!
Sắc mặt Ngưu Ma Vương trong nháy mắt trắng bệch, hắn không ngờ Diệp Hiên nói động thủ liền động thủ, căn bản không cho hắn giải thích, hắn đành trực tiếp lấy ra lá bài tẩy của mình, không dám có nửa điểm giữ lại.
Một sợi lông, kim quang lấp lánh, càng ẩn chứa thánh uy phật môn hóa thành một vòng sáng màu vàng sắc che lấp Ngưu Ma Vương.
Phanh!
Nổ vang kình thiên, thiên địa rung động, chỉ thấy Ngưu Ma Vương trực tiếp bị dải lụa thiên hà đánh bay, nhưng được quang mạc màu vàng che khuất, không có gặp phải nguy hiểm sinh tử.
- Ừm?
Một màn như thế làm cho Diệp Hiên hơi ngẩn ra, tập trung nhìn về phía Ngưu Ma Vương, đáy mắt xẹt qua một tia khiếp sợ, phải biết rằng một kích này của hắn nhìn như tùy ý, nhưng dù sao cũng là tu vi Đại La đỉnh phong, Ngưu Ma Vương cho dù không bị hắn đánh chết tại chỗ, ít nhất cũng phải rơi vào kết quả trọng thương sắp chết.
Nhưng màn sáng màu vàng này lại có thể ngăn cản một kích của mình, quả thật làm cho trong lòng Diệp Hiên dâng lên cảm giác kinh nghi.
Trốn!
Không có bất kỳ do dự nào, cũng không có bất kỳ dừng lại nào, Ngưu Ma Vương không dám nói nhảm nửa câu, đối mặt với hung nhân tuyệt thế như Diệp Hiên, trong đầu hắn hiện tại chỉ có ý muốn chạy trốn khỏi nơi này, thoát khỏi đây mới có hy vọng sống sót.
Ầm ầm!
Yêu quang xông lên trời, phá vỡ hư không, Ngưu Ma Vương phát ra một tiếng trâu rống, dưới sự bảo vệ của vòng sáng màu vàng, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang chạy trốn về phương xa, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận