Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1117 - Nguyên Linh đến (2)



Chương 1117 - Nguyên Linh đến (2)




Ông!
Ước chừng mấy chục hơi trôi qua, hai đại Thánh Nhân rốt cục thu tay, Diệp Hiên cũng khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, giờ phút này nhắm mắt ngồi xếp bằng dưới tàng cây Bồ Đề, trong cơ thể còn có phật âm nghiêm trang truyền đến.
- Sư đệ, ngươi trước tiên thiền định một phen, đợi ngươi tỉnh lại từ trong tu luyện thì xuống núi tìm hai người chúng ta, sư huynh có chuyện muốn nói với ngươi.
Tiếp Dẫn nói xong lời này, ra hiệu cho Chuẩn Đề một ánh mắt, hai đại Thánh Nhân hóa thành độn quang tiêu tán.
......
Phía sau núi.
Hai đài sen màu vàng lớn, Tây Phương nhị thánh ngồi ngay ngắn trên đó, từng luồng thánh quang quấn quanh trên người, thiên địa bị phong khốn, bảo đảm cuộc nói chuyện của hai người không bị người ta nghe được.
- Sư huynh, ngươi xem Diệp Hiên này có bị ngươi và ta độ hóa hay không?
Chuẩn Đề không còn tươi cười, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng, hỏi thăm.
- Độ Hồn Phật Âm không phải chuyện đùa, ngươi ta hai người liên thủ thi triển độ hóa hắn năm chín chín tám mươi mốt năm, mặc cho hắn là kim cương cứng rắn cỡ nào cũng có thể bị độ hóa.
Tiếp Dẫn mỉm cười lên tiếng tiếp tục nói:
- Hơn nữa vừa rồi ngươi và ta nhìn như chữa trị thương thế cho hắn, nhưng cũng đang điều tra hư thực của hắn, trong cơ thể người này tất cả đều là phật lực, bất diệt chân linh càng hóa thành màu vàng, đích xác đã bị ngươi và ta độ hóa thành công, lần này làm không được giả.
- Nhưng... Diệp Hiên người này quỷ kế đa đoan, vả lại mang các loại đại thuật thần bí, nếu hắn dùng đại thuật nào đó lừa dối ngươi và ta, sư đệ chỉ sợ....
Chuẩn đề muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong lời nói lộ ra sự lo lắng.
- Sư đệ đa tâm rồi, ngươi cũng đừng quá coi trọng hắn, ngươi và ta đều là Thánh Nhân, hắn làm sao có thể qua mặt được hai ta, hơn nữa độ hồn phật âm là Thánh Nhân đại thuật độc đáo do hai ta sáng tạo, cho dù Diệp Hiên có bản lĩnh thông thiên cũng không cách nào hóa giải Độ Hồn Phật Âm.
Tiếp Dẫn mỉm cười lên tiếng, trong lời nói lại tràn đầy tự tin, bởi vì hắn hiểu rõ Độ Hồn Phật Âm cường đại cỡ nào, huống hồ lần này còn là hai người liên thủ thi triển, Diệp Hiên làm sao không bị độ hóa?
- Sư huynh nói không sai, hẳn là ta đa tâm.
Chuẩn Đề gật gật đầu, chỉ là đáy mắt thủy chung có vẻ lo lắng, trong lòng còn có một tia bất an.
Chuẩn Đề người này tâm tư kín đáo, lại càng có một loại trực giác vượt qua người thường, hắn luôn cảm giác Diệp Hiên có chút không thích hợp, nhưng lại nhìn không ra chỗ nào không đúng.
Chuẩn Đề cũng chỉ có thể đè xuống một tia lo lắng này, có lẽ là hắn quá mức mẫn cảm, Diệp Hiên sớm đã bị hai người hắn độ hóa, làm sao có thể dối gạt qua mặt được hai đại Thánh Nhân?
......
Dưới gốc cây bồ đề.
Diệp Hiên khoanh chân ngồi, phật quang quanh quẩn quanh thân, trong miệng lại tụng từng tiếng phật âm, làm cho người ta có một loại cảm giác như lão tăng nhập định, quanh thân thỉnh thoảng hiện ra khí chất an bình, giống như thật sự chính là một vị cao tăng đắc đạo.
Ông!
Chợt, một chút hắc quang lặng yên cắt qua bầu trời lao đến, quỷ dị xuất hiện trước mặt Diệp Hiên, theo hắc quang dần dần biến mất, một bóng dáng hư ảo hiện ra.
- Độ Hồn Phật Âm?
- Thủ đoạn của hai lão lừa ngốc này thật tàn nhẫn.
Hư ảnh màu đen âm lãnh lên tiếng, hắn tản bộ trước người Diệp Hiên, không ngừng nhìn Diệp Hiên, từng luồng ánh sáng màu đen quấn quanh người, còn có sát khí như ẩn như hiện đang nở rộ.
- Giết, hay là không giết?
Hư ảnh màu đen nỉ non ra tiếng, dung mạo của hắn hoàn toàn bị che đậy ở trong màn đen, để cho người ta nhìn không rõ hắn là bộ dáng gì, khí tức quanh thân càng làm cho người ta có một loại cảm giác tối nghĩa không rõ.
Khủng bố, cực kỳ khủng bố, hư ảnh màu đen này vô thanh vô tức tiến vào đạo tràng của Tây phương nhị Thánh, hơn nữa không có bị Tây phương nhị Thánh phát hiện, chỉ là năng lực này đã khiến người ta không cách nào tưởng tượng.
- Đồ nhi tốt của ta, ngươi nói vi sư rốt cuộc có nên giết ngươi hay không?
Âm thanh của hư ảnh màu đen lãnh lệ mà trầm thấp, khí tức quanh thân không ngừng hỗn loạn, chứng minh tâm tình của hắn cũng không bình tĩnh, hiển nhiên đangrất do dự.
- Phế vật ngươi lúc trước vi sư đưa Hồng Mông Tử Khí cho ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác không cần vật này thành Thánh, luôn muốn rời khỏi khống chế của vi sư, nếu ngươi sớm thành Thánh, sao vi sư hôm nay có thể mạo hiểm đi vào đạo tràng của hai lừa trọc này?
Nguyên Linh, hắn chính là Nguyên Linh, lần đầu tiên hắn chân chính xuất hiện trước mặt Diệp Hiên từ khi Diệp Hiên tiến vào Địa Tiên giới tới nay, giờ phút này đang nâng bàn tay lên, giống như muốn giết Diệp Hiên tại chỗ.
- Không được, không thể giết hắn, hắn còn chưa thành Thánh, nếu ta giết hắn, chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc?
Nguyên Linh căm hận nói, bàn tay đang nâng lên cuối cùng cũng buông xuống.

Dưới gốc cây bồ đề.
Diệp Hiên khoanh chân ngồi, có sự dịu dàng như gió xuân thổi nhẹ, phật quang quanh quẩn phía sau, trên mặt càng mang theo nụ cười bình thản, cũng giống như lão tăng nhập định bất động không nói.
Nguyên Linh, thần bí thâm sâu, quanh thân hắn lượn lờ sương đen, khí tức bản thân tối nghĩa không rõ, không có nhục thân nên dù hắn đứng ở trước mặt Diệp Hiên, bằng cảm giác tuyệt đối không cách nào phát giác sự tồn tại của hắn.
Hư không huyễn diệt, sát khí lóe ra, Nguyên Linh chưa bao giờ do dự như thế, bởi vì Diệp Hiên quá mức quan trọng đối với hắn, quan trọng đến mức nếu Diệp Hiên giờ phút này thật sự chết, tất cả mọi thứ của hắn đều sẽ mất hết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận