Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 160 - Chất lọc chỉ còn một trăm



Chương 160 - Chất lọc chỉ còn một trăm




Tuy Diệp Hiên biến mất nửa năm, nhưng thanh danh của hắn lại truyền khắp kinh đô, Trương Bân làm sao có thể không biết người này?
Không phải sao, lúc trời còn tảng sáng, Trương Bân đã sớm đi tới ngục giam, chính là vì đợi Diệp Hiên đến, rất sợ chính mình không chu toàn, lại đắc tội cái vị Diệp tiên sinh này.
- Không cần đa lễ, người tôi muốn có đã sắp xếp xong chưa?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Tôi đã sớm sắp xếp thỏa đáng, Diệp tiên sinh, mời vào trong.
Trương Bân tươi cười lấy lòng, trực tiếp dẫn đường cho Diệp Hiên, đoàn người cũng trùng trùng điệp điệp bước vào giữa tòa ngục giam này.
Bốn bên tường cao, hàng rào điện rậm rạp, còn có rất nhiều binh sĩ trong tay cầm súng trường, dò xét bốn phía ngục giam, đây chính là cảnh tượng Diệp Hiên đang nhìn thấy.
Đi qua cổng ngục giam, Trương Bân đi trước dẫn đường, Diệp Hiên đảo mắt khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy tội phạm đi lại trong tù, chỉ là những phạm nhân này đều có ngục tốt theo sau, tự mình càng là lộ vẻ vô tình.
Rất nhanh, được Trương Bân dẫn dắt, một tòa thao trường ở phía trước chiếu vào tầm mắt Diệp Hiên.
Tòa thao trường này giống như có một cái bãi bóng lớn như vậy, bốn bề đều là hàng rào điện, có chừng hơn một nghìn tội phạm bị nhốt trong đó.
Người mặc quần áo tù, toàn bộ đều trọc đầu, hai mắt là một mảnh tro nguội, giống như đều mất đi linh hồn vậy, đây chính là trạng thái của hơn một nghìn tên tội phạm.
- Mở cổng!
Trương Bân quát lên một tiếng, hai gã ngục tốt nhanh chóng mở cổng ra, còn có số lượng lớn binh sĩ trong tay cầm súng trường, hộ vệ ở hai đám người bên Diệp Hiên.
- Diệp tiên sinh, mời.
Trương Bân cười nịnh nói.
Diệp Hiên bước chậm vào, Trương Bân bước nhanh theo, càng là đánh ra một cái thủ thế cho ngục tốt ở phía sau, khiến tay binh sĩ cầm súng này nhanh chóng bước lên cùng hai người.
Trong thao trường.
Diệp Hiên đi lên một cái đài cao, hắn muốn ở trên cao nhìn xuống hơn một nghìn tên tội phạm phía dưới, những tội phạm đã chết lặng vô thần này, rốt cục chú ý tới đám người Diệp Hiên tồn tại, cũng đều là nhìn tới chỗ đám người Diệp Hiên.
- Diệp tiên sinh, nơi đây tổng cộng có một nghìn không trăm hai mươi bốn người, mỗi một người đều tội ác tày trời bị Đại Lý Tự xử tử hình, tùy ý cũng sẽ bị chấp hành tử hình.
Trương Bân thấp giọng nhắc nhở.
- A, đây không phải là Giám Ngục Trưởng họ Trương gì đó à, hôm nay là cơn gió nào thổi lão nhân gia tới đây?
- Hắc hắc, Trương đại ngục trưởng mang đến một tiểu bạch kiểm (*), hẳn là cung cấp thêm đồ ăn cho chúng ta hay sao?
(*) Chỉ những chàng trai có vẻ ngoài trắng trẻo, tuấn tú, mềm yếu và trong sáng sống bám vào người khác hoặc được người khác bao nuôi.
- Cái vật nhỏ da mỏng thịt mềm này, lão tử nhìn mà thèm nhỏ dãi, không biết ở giường trên có thể để lão tử làm lại nhiều lần hay không.
Hơn một nghìn tên tội phạm tử hình cất tiếng cười to, những từ ngữ ô uế liên tục truyền đến, giống như đang phát tiết sự buồn khổ trong nội tâm, điều này cũng làm cho khuôn mặt Trương Bân tức thì âm trầm xuống, càng là liếc mắt qua lén nhìn Diệp Hiên, rất sợ Diệp Hiên bất mãn.
- Đám chó chúng mày, tất cả im miệng ngay cho tao.
Trương Bân mắng chửi lên tiếng.
- A, Trương đại ngục trưởng tức giận? Chẳng lẽ tiểu bạch kiểm này là nhân tình của ông hay sao?
- Ha ha!
Những tiếng vui cười vang mãi bên tai không dứt, tức thì làm cho Trương Bân tức giận nói không ra lời.
Đối diện với đám tội phạm gần chấp hành tử hình này, mặc dù Trương Bân là ngục trưởng, nhưng cũng không có biện pháp quản chế, dù sao bọn hắn cũng đều phải chết, còn có thể sợ một tên cai quản nho nhỏ sao?
- Diệp tiên sinh, thực sự xin lỗi.
Trương Bân đỏ mặt lên, khom người bồi tội với Diệp Hiên.
Đôi mắt Diệp Hiên đạm nhiên, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt những tội phạm tử hình này, mà sau đó lại nói với Trương Bân:
- Ông có thể mang theo người của mình đi ra ngoài.
- Vâng... À? Diệp tiên sinh, ngài nói cái gì?
Sắc mặt Trương Bân đại biến, đôi mắt nhìn Diệp Hiên càng là kinh hãi.
- Tôi nói ông có thể mang theo người của mình đi ra ngoài.
Diệp Hiên nhíu mày, lập lại một lần nữa.
- Diệp tiên sinh, tuyệt đối không thể!
Sắc mặt Trương Bân tái nhợt, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh, càng là lo lắng nói:
- Ngài không biết, những người này sẽ phải chấp hành tử hình, nếu như một mình ngài ở lại đây, bọn họ nhất định sẽ giết ngài mất.
Không trách Trương Bân sợ hãi như vậy, mặc dù vị Diệp tiên sinh này là vị võ giả, nhưng giữa thao trường chính là tội phạm tử hình, kẻ nào không phải hạng người cực hung ác, càng là có hơn ngàn người.
Chính là nan địch tứ thủ (*), Trương Bân dám vô cùng khẳng định, nếu như đem Diệp Hiên độc tự ở lại chỗ này, kết quả của hắn sẽ cực kỳ thê thảm.
(*) Hai tay không đánh lại bốn tay.
Nếu như Diệp Hiên có gì ngoài ý muốn, hắn làm sao giao phó cùng phía trên được đây?
Mà đây mới là chuyện Trương Bân lo lắng nhất.
- Lời tôi nói ông nghe không hiểu sao?
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Nhưng... Nhưng mà....
Trương Bân lộp bộp lên tiếng, chậm chạp không chịu dẫn người rời khỏi.
- Đi đi, tất cả có tôi phụ trách.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Hạ quan tuân mệnh.
Trương Bân do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng một cái, mang theo người rời khỏi tòa thao trường này, chỉ là trước khi đi không ngừng đưa ra cảnh cáo với những tên tội phạm tử hình này, nếu như dám làm ra hành động nguy hiểm nào đối với Diệp Hiên, hắn nhất định làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Đáng tiếc, những tội phạm tử hình này làm sao sẽ đem lời cảnh cáo của Trương Bân để vào mắt, đôi mắt bọn hắn đều sáng lên nhìn về phía Diệp Hiên trên đài cao, còn có người mơ hồ đi tới Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận