Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 375 - Cửu Hoa tiên tông (2)



Chương 375 - Cửu Hoa tiên tông (2)




- Sư tôn, tuyệt đối không thể lưu Diệp Hiên đạo nhân kia, nếu như không giết hắn, ngày sau hắn nhất định sẽ giết đồ nhi, cũng xin sư tôn đừng phong cấm ta ở đây.
Dương Tiễn lo lắng mở miệng khẩn cầu Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
- Ngươi tên nghiệp chướng này, làm sao vẫn ngu dốt như thế?
- Vi sư mặc dù không biết sư tổ vì sao ban Ngọc Thanh phù chiếu cho Diệp Hiên, nhưng vi sư đã có thể nhìn trộm một tia Thiên Cơ khó lường, Diệp Hiên này tất là nhân vật then chốt trong Vô Lượng Lượng Kiếp, há là ngươi có thể đánh giết?
- Hắn hiện tại chẳng qua chỉ là Thái Ất Huyền Tiên đã có thể đánh thương ngươi thành bộ dáng như vầy, mặc dù có hành vi đánh lén, nhưng điều này cũng chứng minh người này tuyệt đối không phải kẻ vớ vẩn, ngươi về sau đừng trêu chọc hắn.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân nói chuyện như đinh đóng cột, căn bản không cho Dương Tiễn một chút chỗ thương lượng, xoay người đi ra khỏi Kim Hà Động.
Ngoài Kim Hà Động.
Sắc mặt Ngọc Đỉnh Chân Nhân sầu khổ, liên tục thở dài, Dương Tiễn là đồ nhi của hắn, càng được hắn xem như là con ruột, bây giờ hắn bị thương thành bộ dáng như vậy, Ngọc Đỉnh Chân Nhân làm sao không đau lòng?
Nhưng theo tu vi Ngọc Đỉnh Chân Nhân từng bước tăng lên, lại càng cảm nhận được mình nhỏ bé, càng có thể cảm giác Thiên Cơ thực sự khó lường.
Bàn Cổ mở thiên, Hồng Quân truyền đạo, Tam Thanh lập giáo, Nữ Oa tạo người, Long Phượng đại kiếp, Vu Yêu đại chiến, Tam Hoàng trị thế, Phong Thần đại chiến...
Mảnh thiên địa này quá mức mênh mông, cất dấu quá nhiều sự không chắc chắn, Ngọc Đỉnh Chân Nhân tuy là Đại La Kim Tiên, nhưng hắn vẫn biết, hắn nhìn như chí cao vô thượng ở trong thiên địa này, kỳ thực ở trong mắt một ít người thì hắn cũng chỉ là một quân cờ.
Thiên địa làm bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, mặc dù Đại La Kim Tiên cũng không ngoại lệ, đồ nhi mình quá mức kiêu ngạo, nếu như không mài đi tính tình của hắn, chỉ sợ trong tương lai gặp Vô Lượng Lượng Kiếp, hắn thật sẽ thân tử đạo tiêu không còn giữa thiên địa.
...
Đông Thắng Thần Châu, Hạo Huyền sơn.
Hạo Huyền sơn có diện tích triệu dặm, trong núi có một tông môn gọi Cửu Hoa tiên tông, tông chủ tự xưng Cửu Hoa Huyền Tiên, chính là cấp độ bá chủ độc đại một phương ở trong phạm vi mười triệu dặm nơi này.
Bản thể của Cửu Hoa Huyền Tiên chính là một con Thương Ưng đắc đạo, đa số môn hạ đệ tử là yêu loại có lòng hướng đạo, đương nhiên cũng có rất nhiều tu tiên giả nhân loại.
Tiên Môn mở rộng, hữu giáo vô loài (*), đây là chuẩn tắc Cửu Hoa tiên tông thờ phụng.
(* Là dạy cho tất cả mọi người không phân biệt giống loài).
Một ngày này, trời cao mây nhạt, tinh không vạn lí, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi cây cỏ nồng nặc thơm ngát, để ai ngửi vào thần thanh khí sảng, tự có một phen cảm giác vui vẻ thoải mái.
Dưới chân núi Hạo Huyền.
Hơn mười đệ tử Cửu Hoa tiên tông đang chạy về tông môn, những người này đa số đều là thiếu niên nam nữ, người tu vi cao nhất cũng mới đến Phân Thần kỳ, người yếu nhất cũng chỉ là Kim Đan kỳ.
- Sư... Sư huynh ngươi... Các ngươi mau nhìn.
Một thiếu nữ kinh hô thành tiếng, kinh hoảng chỉ qua một bụi cỏ ven đường.
Mọi người ngẩn ra, tất cả đều nhìn lại chỗ bụi cỏ, chỉ thấy bên trong có một người đang nằm, thân thể bị máu tươi nhuộm đỏ, huyết dịch đã đọng lại, quanh thân càng không có chút nào khí tức nào hiển lộ.
Một thanh niên bước nhanh đi tới trước người người này, đẩy ra sợi tóc che đậy bên ngoài, một dung nhan tuấn tú đập vào mi mắt, theo thanh niên thăm dò, miệng mũi người này đã không có hô hấp, quanh thân càng không có chút linh quang xuất hiện.
Đôi mắt thanh niên khẽ chuyển, không ngừng vơ vét quanh thân người này, qua hơn mười hơi thở, khuôn mặt thanh niên uể oải nói:
- Thật đúng là xui, thân trên gia hỏa này ngay cả một kiện pháp khí cũng không có.
- Lý sư huynh, hắn... Hắn chết?
Một gã đệ tử Cửu Hoa tiên tông thử dò xét.
Thanh niên không tiết tháo cười nói:
- Ở trong Hạo Huyền sơn triệu dặm, một người chết có gì kỳ quái, xem cả người hắn bị tàn phá không còn hình dáng, tất bị một con yêu thú tấn công bị thương thành như vậy, sau đó lực kiệt tại đây.
- Được rồi, chúng ta mau mau trở về tông, đừng để trưởng lão lo lắng cho chúng ta.
Thanh niên nói một tiếng, mang theo các đệ tử Cửu Hoa tiên tông trở về tông môn, còn cổ tử thi trong bụi cỏ, đương nhiên sẽ không khiến đệ tử Cửu Hoa tiên tông nhìn nhiều.
Dù sao ở nơi trong Địa Tiên giới mênh mông, không bao giờ thiếu người chết, những đệ tử này cũng xem như chuyện thường ngày ở huyện.
- Này, Lê Giang Lưu ngươi còn không đi.
Một thiếu nữ nhíu đôi mi thanh tú, trách cứ một gã thiếu niên sau lưng.
- À?
- Đến đây.
Lê Giang Lưu có thân thể gầy yếu, ăn mặc lộ ra đơn giản, trên khuôn mặt còn có một chút non nớt, tu vi chỉ chỉ là Kim Đan kỳ, hắn hơi lộ ra không đành lòng liếc mắt nhìn thi thể trong bụi cỏ, sau đó bước nhanh đuổi kịp mọi người.
-!.
Một nữ đệ tử giễu cợt nói:
- Các ngươi còn không biết Giang Lưu, tâm địa hắn tốt như thế, ngay cả một con thỏ nhỏ chết đều thương tâm nửa ngày, đoán chừng nhìn thấy người này chết thương cảm, muốn giúp chôn cất hắn?
- Giang Lưu, không phải sư huynh nói ngươi, ngươi nhập môn đã mười năm, vừa bước vào Kim Đan kỳ, ngươi nhưng phải biết, ba năm nữa chính là ngoại môn đệ tử thi đấu, nếu ngươi bước vào không được Nguyên Anh Kỳ, ngươi sẽ bị trục xuất khỏi Cửu Hoa tiên tông.
Sư huynh họ Lý bất mãn trách cứ.
- Được rồi, nói nhiều với phế vật làm gì, chỉ bằng tu vi hắn bây giờ, ba năm sau làm sao có thể bước vào Nguyên Anh Kỳ?.
Một sư tỷ lạnh giọng khinh thường nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận