Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 737 - Thế cuộc thiên địa, bắt đầu đánh cờ (3)



Chương 737 - Thế cuộc thiên địa, bắt đầu đánh cờ (3)




Đây là một mảnh thiên không tối mù mịt, không có nhật nguyệt giao thế, không có tinh thần đầy trời, có chỉ hoang vu khô bại, càng có âm quang đầy trời đang dâng lên.
Cửa thành màu đỏ lộng lẫy mênh mông, thiên không nhợt nhạt vẩn đục, ba chữ to đẫm máu khắc sâu tại phía trên cửa thành.
Quỷ Môn quan!
Truyền Thuyết về Quỷ Môn quan, chính là Phong Đô Quỷ thành kia, trong đó quỷ tu ức vạn, ở trong chính giữa Vương Đình có một nhân vật chí cao gọi là Phong Đô đại đế, chính là người mạnh nhất ngũ phương Quỷ Đế.
Vong hồn mênh mông vô tận, Quỷ Tiên tung hoành mà đến từ hư không tám phương, càng có đầu trâu mặt ngựa tìm thấy vong hồn tại đi vào Quỷ Môn quan, cũng có Hắc Bạch Vô Thường quật ác quỷ đang lên tiếng gào thét.
Quanh người Hoàng bàn tử là quỷ vụ bốc hơi, Quỷ tiên quang của hắn có chút dập dờn, hắn ngẩng đầu nhìn ba chữ to Quỷ Môn quan này, lại không bất cứ chút do dự nào mà nhanh chân tiến vào trong Quỷ Môn quan.
...
Ma Giới.
Bầu trời tăm tối, không có chút ánh sáng nào, chỉ có âm thanh ma vật ác linh gào thét chỉ đang truyền đến, mùi máu tanh từ hư không tám phương phủ đầy trời đầy đất, từng bộ xương khô trắng bệch trải rộng trong mặt đất vô ngần.
Cố Bắc Thần thân mang ma quang, hai con ngươi đỏ ngầu như máu, một thanh trường đao huyết sắc nơi tay, theo mỗi một đao của hắn rơi xuống, không biết bao nhiêu ác linh ma vật chết thảm dưới thanh đao của hắn, càng làm cho hắn không ngừng thôn phệ huyết khí những ma vật này, không ngừng đến củng cố tu vi của mình.
Ma vật vô tận, sát sinh thiên địa, Cố Bắc Thần mặc dù đã hóa thành Ma Tiên, nhưng tu vi của hắn chẳng qua chỉ là cấp bậc Thiên Tiên, tại cái này Ma Giới có thể nói là đi lại đầy gian nan, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định đi đến trung tâm Ma Giới, bởi vì hắn tin tưởng Ma Tổ La Hầu nhất định sẽ ở giữa Ma Giới.
...
Địa Tiên Giới, tổ địa Thanh Khâu Hồ tộc.
Chim hót líu lo, trăm hoa đua nở, mười mấy nữ tử xinh đẹp tuyệt luân chơi đùa trong biển hoa, dưới những cánh hoa rơi đầy trời kia, càng làm cho phương đào nguyên thế ngoại này trở nên đẹp rực rỡ tuyệt luân.
- A... Nha nha.
Một con Bạch Hồ còn nhỏ cô độc bò trong giữa biển hoa, màu lông trắng noãn đâm đầy gai, từng vết máu nhỏ bé hiện lên trên thân tiểu thú, để người ta liếc mắt nhìn lại đều cảm thấy rất đáng thương.
- Các tỷ tỷ mau nhìn.
Sau khi thân ảnh Bạch Hồ ấu thể rơi vào tầm mắt một nữ tử, nàng liền kinh ngạc hét lên, cũng làm cho các nữ tử Thanh Khâu Hồ tộc còn lại bước nhanh đi tới phía Bạch Hồ.
- Cái này... Đây là hậu đại của vị tỷ tỷ nào, vì sao bị ném vứt bỏ ở đây đáng thương như thế?
Một nữ tử xinh đẹp mặt đầy thương yêu, vội vàng ôm Bạch Hồ vào trong ngực.
- Tỷ tỷ, đứa nhỏ này bị hoa đâm bị thương, vẫn là mau mau mang về trong tộc trị liệu trước mới được.
Một thiếu nữ lo lắng lên tiếng, cũng làm cho các nữ tử còn lại vội vàng phụ họa.
Chúng nữ lại không còn muốn vui đùa ầm ĩ nữa, họ ôm lấy Tuyết Cơ hóa thành Bạch Hồ ấu thể vội trở về tổ địa mà, chỉ là các nàng ai cũng không có thấy, Bạch Hồ trong ngực các nàng có chút thoáng nhìn qua bầu trời, giống như xuyên qua ba mươi ba trọng Thiên đang đối mặt cùng người nào đó.
...
Minh Nhất, Minh Nhị... Minh Thập Tam.
Trọn vẹn mười ba thành viên Minh Phủ đều xuất hiện khắp nơi trong các thế lực, bọn hắn có người bái nhập sơn môn, có người trảm yêu trừ ma, càng có người quỳ hoài không dậy, bởi vì đây là con đường thí luyện của bọn hắn, càng là phải hoàn thành nhiệm vụ Diệp Hiên giao cho bọn họ.
...
Ba mươi ba trọng Thiên Đình, trong Đấu Ngưu cung.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trong hư không, đầy trời thần huy vương vãi xuống, quanh người hắn quấn quanh từng sợi u sương mù, để người liếc nhìn lại lộ vẻ thần bí khó lường.
Trên dòm Thanh Minh, hạ xem Cửu U, Diệp Hiên một đôi pháp nhãn chiếu phá Thiên Địa người tam giới, bình tĩnh tại quan sát Hoàng bàn tử mỗi người trải qua, cho đến hắn hai con ngươi u sương mù tiêu tán, cả người cũng lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
- Vạn cổ ung dung, thế cuộc thiên địa, Nguyên Linh cũng tốt, Thánh nhân cũng được, không người nào có thể làm chủ vận mệnh Diệp Hiên ta, trận thế cuộc thiên địa này chỉ vừa mới bắt đầu, đến cùng ai là quân cờ ai là người đánh cờ còn chưa biết được.
Diệp Hiên khàn khàn lên tiếng, khóe miệng phác hoạ ra một nụ cười hung ác nham hiểm v, thời điểm hai con ngươi khép mở càng có một đạo u sương mù lặng yên xẹt qua.
Hồng Hoang thiên địa, cuộc đời thăng trầm?
Từ lúc Bàn Cổ khai thiên tích địa đến nay, thế giới Hồng Hoang theo thời thế mà sinh, Long Hán sơ kiếp, đại chiến Vu Yêu, Phong Thần đại kiếp, cho đến Tây Du tiểu kiếp, nếu nói những ái tai nạn này mở ra chính là thiên định, không bằng nói chính là trận cờ ở giữa các Thánh nhân.
Dưới Thánh nhân đều là sâu kiến, đây cũng không phải chỉ là nói một chút, chính là một chuyện không cách nào cãi lại, chỉ vì Thánh nhân quá mức đáng sợ, cũng quá mức khó hiểu, thánh cấp độ tính mạng con người cũng không phải thần tiên có thể phỏng đoán, cũng giống như người phàm không thể sánh vai cùng thần tiên, đây đều là cùng một đạo lý.
Diệp Hiên biết, Thánh nhân vô cùng đáng sợ, chớ nói chi là Hồng Quân Đạo Tổ lấy thân hợp đạo kia càng thêm đáng sợ.
Chỉ là Diệp Hiên vô cùng hiểu rõ một chuyện, Thánh nhân đương nhiên nhìn như khó giải, nhưng trong đó nhất định có liên quan tới bí ẩn của thế giới này, mà chuyện Nguyên Linh thần bí khó dò bày kế kia cũng là trong tính toán của Thánh nhân, chỉ sợ chuyện này đã cực kỳ đáng sợ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận