Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1509: Hung hiểm

Chương 1509: Hung hiểm
Tất cả mọi người không còn xuất hiện âm thanh nữa, một bầu không khí cực kỳ áp lực đang sinh sôi, càng tràn ngập cảm giác khủng bố không nói nên lời.
- Chư vị đều ở nơi nào, chúng ta tuyệt đối không nên tách ra.
Cửu Khúc Lão Mẫu hạ giọng đánh vỡ yên lặng nói.
- Ta ở nơi này.
Đạo Vân Thánh Vương ở gần Cửu Khúc Thánh Mẫu, hai người rất nhanh đã tụ tập cùng một chỗ.
- Là Diệp đạo hữu?
Âm Hải Thánh Vương nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Diệp Hiên bên cạnh mình, hạ giọng thử dò xét nói.
- Là ta.
Diệp Hiên trầm giọng trả lời, chỉ là hắn đang đảo mắt nhìn quanh hoàn cảnh, hai con ngươi xẹt qua một nét nham hiểm.
Mặc dù không cách nào vận dụng tu vi, nhưng là lực lượng tịch diệt cùng lực lượng thời không trong cơ thể Diệp Hiên hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mà nhục thân Diệp Hiên lại cực kỳ đáng sợ, một đôi mắt cũng nhưng mơ hồ thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một mảnh sơn mạch mênh mông vô ngần, hoàn toàn bị Hỗn Độn Vụ Hải che đậy, mà giờ phút này chính bản thân hắn đang tại một chỗ sơn lâm, quanh mình đều là một ít cỏ cây thực vật.
- Diệp đạo hữu.
Âm Hải Thánh Vương tìm tòi tiến lên, cuối cùng cũng đã đến được bên cạnh Diệp Hiên.
- Hỗn Độn Vụ Hải này cực kỳ cổ quái, chúng ta không thể tùy ý đi loạn, nhất định phải một lần nữa trở lại trong sơn đạo.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Rất nhanh, năm người một lần nữa tụ tập cùng một chỗ, mặc dù quanh mình sương mù đầy trời, nhưng cũng mơ hồ có thể nhìn thấy bộ dáng của nhau, điều này cũng làm cho đám người thoáng nhẹ nhàng thở ra.
- Sớm biết Thiên Nguyên quốc độ hung hiểm như thế, chúng ta liền nên sớm rút đi.
Âm Hải Thánh Vương lạnh lùng nói.
- Đừng nói nhảm, hiện tại chúng ta đều đã lâm vào trong Hỗn Độn Vụ Hải, nói những thứ này còn có tác dụng gì?
Đạo Vân Thánh Vương lạnh giọng giận dữ mắng mỏ.
- Đạo Vân, ngươi đạt được bảo vật nhiều nhất, đương nhiên ngươi cảm thấy không quan trọng.
Âm Hải Thánh Vương vốn là đã bất mãn đối với Đạo Vân, hắn căm hận quát lớn đối phương.
- Âm Hải, ngươi đừng cho mặt không muốn mặt.
Đạo Vân Thánh Vương vốn là hỏa khí đầy mình, hắn nổi giận với Âm Hải nói.
- Đạo Vân, ngươi là muốn tìm cái chết?
Âm Hải Thánh Vương trợn mắt nhìn.
- Được rồi, đã đến lúc nào rồi, hai người các ngươi còn ồn ào cái gì?
Cửu Khúc Lão Mẫu nhíu mày một cái khiển trách.
- Cửu Khúc đạo hữu nói không sai, bây giờ không phải là thời điểm chúng ta nội chiến, nhanh tìm được đường ra mới là quan trọng nhất.
Thái Linh Thánh Vương trầm giọng nói.
- Ngươi nói đúng là đơn giản, bây giờ hoàn toàn tu vi của chúng ta đều không thể điều động, không khác gì phàm nhân, thế nào tìm được đường ra ?
Âm Hải Thánh Vương tức giận nói.
- Các vị đạo hữu yên tâm, ta vốn là Cửu Thiên Thánh Vương cảnh, mặc dù cũng không thể vận dụng tu vi, nhưng pháp nhãn còn có thể thấy rõ con đường, chỉ cần các ngươi đi sau lưng ta, nhất định có thể đi ra được phiến Hỗn Độn Vụ Hải này.
Thái Linh Thánh Vương nói.
Theo lời Thái Linh Thánh Vương vừa rơi xuống, tam Đại Thánh Vương mừng rỡ, trong mắt lại tỏa ra thần thái.
- Tốt, nếu như có thể trốn khỏi đại nạn này, chúng ta nhất định không quên đại ân của Thái Linh đạo hữu.
Đạo Vân Thánh Vương vội vàng vỗ ngực bảo đảm nói, Âm Hải Thánh Vương cùng Cửu Khúc Lão Mẫu cũng vội vàng lên tiếng phụ họa.
Giờ phút này.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, mặc dù quanh mình sương mù mông lung, nhưng hắn đều đem toàn bộ thần sắc của Thái Linh Thánh Vương để ở trong mắt, đối phương giờ phút này chính một mặt cười âm hiểm, hiển nhiên tất cả cũng không có đơn giản như vậy.
- Đi!
Thái Linh Thánh Vương trầm thấp lên tiếng, đi đầu đi ra ngoài phía sơn lâm, mà tam Đại Thánh Vương cũng vội vàng đi theo sau lưng hắn, Diệp Hiên cũng đứng dậy đồng hành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trọn vẹn một năm đi qua, năm người vẫn không có đi ra được mảnh rừng núi này, ngay cả cái bóng của sơn đạo cũng không có thấy được nửa điểm.
Cũng là trong thời gian một năm này đi qua, tu vi trong cơ thể năm người đều đang dần dần suy yếu, dù sao tại phiến Hỗn Độn Vụ Hải này bọn hắn không chiếm được linh khí chèo chống, tu vi trong cơ thể cũng vì thế mà tăng lên hao tổn.
Mặc dù loại hao tổn này cũng không rõ ràng, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn hắn sớm muộn cũng có một ngày muốn chết tại phiến Hỗn Độn Vụ Hải này.
Tu vi trong cơ thể hao tổn một phân liền thiếu một phân, mà bọn hắn cũng không thể vận dụng tu vi mở ra Càn Khôn Đại lấy ra linh thạch trong đó đến thu lấy linh khí, chỉ sợ dùng không vạn năm, năm người đều sẽ thân tử đạo tiêu.
Thời gian mười năm, vội vàng mà qua.
Năm người tựa như đảo quanh ở trong vùng rừng núi này, căn bản là không có cách nào đi ra được khỏi mảnh rừng núi nơi đây.
- Không đi, không đi.
Âm Hải Thánh Vương bịch một tiếng ngồi dưới đất, trong mắt đã hiện ra thần sắc cực kỳ tuyệt vọng.
- Hỗn độ vụ hải, vùng đất đại hung, chúng ta vẫn cứ luôn đảo quanh tại chỗ, căn bản là không có cách nào đi ra khỏi nơi đây.
Cửu Khúc Lão Mẫu run rẩy nói nhỏ.
- Làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta nên làm cái gì?
Đạo Vân Thánh Vương run giọng rống to, trong cái không khí sợ hãi vô hình này, cả người hắn đều cực kỳ táo bạo.
- Im lặng, chẳng lẽ ngươi muốn dẫn xuất quái vật trong Hỗn Độn Vụ Hải sao?
Thái Linh Thánh Vương lạnh giọng quát lớn.
Ngao!
Bỗng nhiên, sơn lâm chấn động, gió tanh gào thét, càng nương theo lấy một tiếng thú rống thật to, mảnh rừng núi này kịch liệt lay động, một cơn gió lốc quỷ dị bỗng nhiên thổi qua, lập tức cho người ta một loại cảm giác tê cả da đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận