Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2763. Đại bại mà chạy (2)

Chương 2763. Đại bại mà chạy (2)
Từng tòa băng sơn liên miên phập phồng, biển băng mênh mông đang rít gào, gió lạnh gào thét trong thiên địa, còn có tuyết trắng rơi xuống lông ngỗng.
Phanh!
Một tiếng nổ vang lớn truyền đến, chỉ thấy một tòa băng sơn nổ vụn, theo băng vụn đầy trời tản đi, hai bóng dáng cũng hiện ra.
Phốc phốc.
Diệp Hiên và Uyên gần như đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống sông băng, trong miệng đều thở hổn hển kịch liệt, sắc mặt ửng hồng lại xen lẫn một chút tái nhợt.
- Tên này mạnh đến đáng sợ.
Ước chừng qua mấy chục hơi thở, Uyên oán hận thì thầm. Hắn và Diệp Hiên liên thủ đánh một trận, đều không địch lại đối phương, điều này theo hắn thấy, thật sự là một loại khuất nhục.
- Hắn ngưng tụ đại đạo chi quang, càng có thể điều động lực lượng của vạn cổ vũ trụ. Mặc dù cùng là nửa bước vĩnh hằng, nhưng ngươi và ta còn không phải là đối thủ của hắn.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Hai người nói chuyện ngắn gọn, sau đó phong ấn tu vi bản thân vào trong cơ thể, không để cho khí tức bản thân tiết lộ ra, để tránh bị Trụ phát hiện, sau đó bắt đầu nhanh chóng chữa trị thương thế của bản thân.
Cũng không sao.
Tuy rằng hai người đại bại mà chạy, nhưng dù sao cũng là cảnh giới nửa bước vĩnh hằng, khôi phục cực nhanh một thân thương thế, ngắn ngủi nửa năm công phu đã trở lại đỉnh phong.
Trên đỉnh một tảng băng trôi.
Gió lạnh gào thét trời đất, băng tuyết rơi xuống đầy trời, Diệp Hiên và Uyên sóng vai mà đứng, hai người đều yên lặng không nói nên lời, không khí cũng có chút áp lực.
- Chẳng lẽ ngươi và ta vẫn trốn ở chỗ này sao?
Uyên tâm sự không cam lòng.
- Không vào vĩnh hưangs, hai ta không phải là đối thủ của Trụ.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Hắn chỉ là một đạo ý chí, chỉ chiếm cứ một cỗ thân thể đã đáng sợ như thế, vậy chân thân của hắn nên cường đại đến trình độ nào?
Uyên nhíu mày nói.
- Bây giờ nói điều này cũng là vô ích, điều duy nhất ngươi ta có thể làm là có một người có thể bước vào vĩnh hằng, chỉ có như vậy mới có thể phá vỡ tình huống nguy hiểm hiện tại.
Diệp Hiên nghiêm trọng nói.
- Ngươi có cách nào?
Đối với việc đột phá đi vào vĩnh hằng chi cảnh, Uyên không tìm được một chút đầu mối, hắn khổ sở tìm hiểu thật lâu, cũng không có nhìn thấy cơ hội đột phá đi vào vĩnh hằng.
Ù ù.
Diệp Hiên lật tay, một tiểu đỉnh hiện ra, giờ phút này đang chuyển động trong lòng bàn tay Diệp Hiên, tản mát ra ánh sáng mộc mạc.
- Phá Hư Thiên Đỉnh này có thể trợ giúp ngươi và ta đột phá bước vào vĩnh hằng?
Thấy Diệp Hiên lấy ra Tiểu Đỉnh, 'Uyên' nhíu mày càng chặt hơn. Hắn cũng không quá coi trọng mười hai tôn Phá Hư Thiên Đỉnh, bởi vì trong quá khứ xa xôi đó, hắn cũng từng tập hợp đầy đủ.
Nhưng đối với Uyên mà nói, tiểu đỉnh này ngoại trừ không thể phá hủy, trong đó ẩn chứa một ít bí pháp ra, không có tác dụng gì khác.
- Đây là chìa khóa mở cánh cửa Luân Hồi, là kiếp trước của ta mang ra từ trong Luân Hồi chi môn, tuyệt đối không đơn giản như như ngươi tưởng tượng.
Diệp Hiên nói.
Nghe thấy lời này, Uyên ngẩn ra, nói:
- Ngươi có ý là, ngươi có thể tìm ra biện pháp tiến vào vĩnh hằng từ trong đỉnh nhỏ?
- Không biết.
Diệp Hiên lắc đầu, cho dù hắn cũng không dám khẳng định, một tiểu đỉnh cuối cùng này có thể làm cho ba đời của hắn hợp nhất hay không, chỉ là không thử một lần, Diệp Hiên tuyệt đối không cam.
- Uyên.
Tay Diệp Hiên nâng tiểu đỉnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Uyên. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghiêm túc và trịnh trọng như vậy, thậm chí còn khiến tâm thần Uyên căng thẳng.
- Ngươi biểu hiện thế này làm gì? Ngươi sẽ không lại muốn động tâm tư lệch lạc gì với ta chứ?
Uyên nhướng mày, hiển nhiên có chút không quen với trạng thái lúc này của Diệp Hiên. Dù sao hắn cũng từng bị Diệp Hiên hãm hại, sợ Diệp Hiên đang có chủ ý gì với hắn.
- Ta không muốn nói nhảm nhiều, tuy rằng ngươi và ta là địch không phải bạn, nhưng cũng chỉ là tranh giành thể diện.
- Bây giờ ý chí của tên kia giáng thế, đè ngươi và ta hoàn toàn không ngẩng đầu lên được, ta hy vọng lần này bế quan tìm hiểu, ngươi và ta có thể cùng tiến cùng thối, ngươi giữa ta có thể thẳng thắn với nhau mà không hề nghi kỵ, cùng nhau tìm hiểu cơ hội bước vào vĩnh hằng.
Diệp Hiên trịnh trọng nói.
- Ngươi...
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Hiên, Uyên há miệng. Hắn vốn định châm chọc Diệp Hiên một phen, nhưng nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Diệp Hiên, cuối cùng cũng không nói gì.
Uyên im lặng.
Hắn hiểu rõ ý của Diệp Hiên, Diệp Hiên hy vọng hai người có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tìm hiểu cơ hội đột phá vào vĩnh hằng.
Hiển nhiên, một mình Diệp Hiên không cách nào tìm hiểu ra. 'Uyên' cũng không có đầu mối gì, mà hai người cùng tìm hiểu, đây tuyệt đối là biện pháp tốt nhất.
Một, là người có đầy nghị lực đi ra pháp cùng đạo của ba đời, hai, là tuyệt đại nhân vật vô cùng tài năng của vạn cổ.
Hai người bổ sung cho nhau, tuyệt đối không đơn giản như một cộng một bằng hai.
- Được.
Uyên cũng không do dự quá lâu, vẻ mặt hắn trịnh trọng nghiêm túc gật đầu, biết bây giờ không phải lúc cùng Diệp Hiên thù địch lẫn nhau.
- Ngươi và ta vỗ tay phát thề, không đột phá vào vĩnh hằng, tuyệt đối không nghi kỵ ám toán lẫn nhau.
Diệp Hiên giơ tay nhìn về phía Uyên.
Ba.
Không có gì ngoài ý muốn, hai người giơ tay đập nhau, điều này cũng có nghĩa là hai người vào giờ khắc này đã hóa can qua thành ngọc, vì mục tiêu chung mà lựa chọn tạm thời trở thành bằng hữu.
...
Phía bên kia.
Hỗn Độn vũ trụ, vạn vật xôn xao.
Chí cường thứ mười hai cuối cùng cũng xuất thế, mà tên của hắn cũng truyền khắp cả Hỗn Độn vũ trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận