Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 905 - Ngộ không



Chương 905 - Ngộ không




- Dừng tay!
Bỗng nhiên, tiếng gầm giận dữ truyền đến, Đa Bảo Như Lai một chưởng đánh tới Diệp Hiên, chỉ là trên người mang trọng thương, một kích này căn bản không có tác dụng gì với Diệp Hiên.
Ầm!
Xoay tay thành mây, trở tay thành mưa, Diệp Hiên một chưởng vỗ ra, trực tiếp đánh bay Đa Bảo Như Lai, tàn phá thân thể ấy không chịu nổi, cả người hung hăng rơi đập xuống Linh Sơn Chi Thượng.
- Tới đây cho ta!
Diệp Hiên dữ tợn gầm lên, một chưởng nhô ra, bóp cổ Nhiên Đăng Cổ Phật, khiến lão tăng này phát ra tiếng kêu rên, trong mắt xẹt qua một vòng tuyệt vọng.
- Lão gia hỏa, dám ám toán ta?
Diệp Hiên âm lãnh nhìn chăm chú Nhiên Đăng Cổ Phật, năm ngón tay hắn siết chặc, càng khiến Nhiên Đăng trong tay thêm vặn vẹo, như sau một khắc bị Diệp Hiên bẻ gãy cổ mà chết.
- Diệp tiểu hữu... Ta khuyên ngươi hiện tại thu tay lại còn kịp... Nếu không ngươi tuyệt đối không thể ra khỏi Linh Sơn.
Nhiên Đăng Cổ Phật gian nan lên tiếng, không vì rơi vào trong tay Diệp Hiên mà có bất kỳ khẩn cầu nào.
- Diệp Hiên, ngươi giết Nhiên Đăng Cổ Phật trêu đến Thánh nhân thịnh nộ, hôm nay ngươi cũng sẽ chết tại Linh Sơn.
Đa Bảo Như Lai lảo đảo đến, máu tươi trong miệng không ngừng tràn ra, nhưng vẫn là thì thào khuyên răn cảnh cáo Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, ngươi xem đây là ai?
Bỗng nhiên, một giọng âm lãnh truyền đến, Thiết Phiến Công Chúa dẫn theo tiểu cô nương đi tới Diệp Hiên, trên mặt lộ vẻ cực kỳ dữ tợn.
- Ngươi là đang tìm cái chết?
Nhìn tiểu cô nương rơi vào trong tay Thiết Phiến Công Chúa, Diệp Hiên không chút nào bối rối, hai con ngươi híp lại lộ ra một tia âm độc, bằng tu vi của hắn, không cần chờ Thiết Phiến Công Chúa động thủ, hắn hoàn toàn có thể diệt sát Thiết Phiến Công Chúa tại chỗ.
- A di đà phật!
Bỗng nhiên, một tiếng đau khổ Phật hiệu trong trời đất vang lên, một điểm Phật quang sinh sôi ở xa chân trời, không đợi Thiết Phiến Công Chúa có phản ứng, tiểu cô nương bỗng nhiên biến mất từ trong tay không thấy nữa, khiến cho Thiết Phiến Công Chúa ngơ ngác tại chỗ.
- Ai phá chuyện tốt của ta?
Thiết Phiến Công Chúa gầm thét.
Một đạo thân ảnh thon dài từ phía trên đi đến, một vòng Phật quang chiếu rọi cả tòa Linh Sơn, người này xuất hiện trên bầu trời Linh Sơn, khiến cho cả tòa Linh Sơn triệt để yên tĩnh lại.
- Đấu Chiến Thánh Phật?
Bồ Tát Phật Đà khắp nơi thấy rõ người mới tới, nhao nhao trong miệng phát ra âm thanh kinh ngạc, nhất là sắc mặt Đa Bảo Như Lai phức tạp nhìn người mới tới, cả người cũng trở nên trầm mặc im ắng.
- Diệp đạo hữu, mười hai phẩm Công Đức Kim Liên cho ngươi, xin thủ hạ lưu tình không được đả thương tính mệnh Nhiên Đăng Phật tổ.
Bộ lông màu vàng óng, khuôn mặt từ bi, càng có một vòng Phật quang nở rộ sau lưng Tôn Ngộ Không, hắn bình tĩnh lên tiếng đối với Diệp Hiên, không một chút đối địch.
- Chuẩn Thánh?
Tôn Ngộ Không xuất hiện khiến hai mắt Diệp Hiên híp lại, hắn không ngừng xem kỹ nhân vật trong truyền thuyết, chỉ một cái liếc mắt hắn liền nhìn ra, đối phương đã chính là Chuẩn Thánh chi cảnh, mà tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với Vạn Độc lão tổ.
- Thối hầu tử, ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta?
Thiết Phiến Công Chúa lên tiếng giận dữ mắng mỏ.
- Bần tăng là cứu tính mệnh ngươi.
Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Hiên nói:.
- Diệp đạo hữu, người này năm đó có chút qua lại cùng bần tăng, có thể nể mặt bần tăng cho nàng một con đường sống?
- Cho ta một lý do để buông tha nàng!
Hai mắt Diệp Hiên híp lại nói.
- Đạo hữu chỉ thiếu chút nữa có thể ngưng tụ chân linh đi vào Chuẩn Thánh, bần tăng bất tài có thể vì đạo hữu chỉ điểm một con đường sáng.
Tôn Ngộ Không bình thản lên tiếng nói.
Lời Tôn Ngộ Không vừa dứt, sắc mặt Diệp Hiên hơi biến, trọn vẹn qua một lúc mới khôi phục tinh thần, vứt bỏ Nhiên Đăng Cổ Phật trên mặt đất, cũng không một chút nhìn Thiết Phiến Công Chúa.
- Đạo hữu cùng ta đi.
Tôn Ngộ Không nhẹ gật đầu, từ đầu đến cuối không có nhìn Linh Sơn chư phật một chút, bước chậm đi khỏi Linh Sơn Bắc Phong, Diệp Hiên ôm tiểu cô nương vào trong ngực, đi theo Tôn Ngộ Không.
- Phật Tổ, Công Đức Kim Liên tuyệt không thể để Diệp Hiên mang đi a.
Có Bồ Tát lo lắng lên tiếng nói.
- Ngậm miệng.
Bỗng nhiên, Đa Bảo Như Lai tức giận gầm nhẹ, trong nháy mắt để cả tòa Linh Sơn yên tĩnh lại.
- Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể tự dưng mà ra.
Đa Bảo Như Lai sắc mặt âm trầm, hắn đỡ Nhiên Đăng Cổ Phật dậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy nét nặng nề ở đáy mắt đối phương, sau đó dắt tay trở về Đại Lôi Âm Tự.
- Thối hầu tử, ngươi giỏi lắm!
Thiết Phiến Công Chúa thù hận lên tiếng, cả người hóa thành một đạo lưu quang tan biến.
...
Đại Lôi Âm Tự.
Yên lặng như tờ, hư không im ắng.
Hai tòa kim sắc Liên Thai phía trên, Đa Bảo Như Lai ngồi đối diện cùng Nhiên Đăng Cổ Phật, thời khắc này hai người bộ dáng quá mức thê thảm, Phật quang quanh thân đều tiêu tan, chứng minh hai người bị thương cực kỳ nặng nề, một cỗ bầu không khí cực kỳ ngột ngạt sinh sôi.
- Hắn... Hắn vậy mà đi ra khỏi Linh Sơn Bắc Phong?
Qua đi tới mấy chục giây, Đa Bảo Như Lai nặng nề lên tiếng, cẩn thận có thể phát hiện, trong giọng nói của ông vậy mà ẩn chứa một tia rung động.
- A di đà phật!
Nhiên Đăng Cổ Phật đau khổ lắc đầu, nói:.
Diệp Hiên khiến Linh Sơn ta long trời lở đất, nếu Ngộ Không thật muốn phóng thích tâm ma, Linh Sơn ta chỉ sợ sẽ gặp đại kiếp không cách nào tưởng tượng a.
- Năm đó ta từng nghe Cổ Phật nói, con khỉ này nhất định phải giết, nhưng bây giờ... Ai!
Đa Bảo Như Lai muốn nói lại thôi, chỉ là trong mắt xẹt qua một vòng hoảng sợ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận