Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1374 - Mãi mãi cô đơn!



Chương 1374 - Mãi mãi cô đơn!




- Ai!
Bỗng nhiên, một tiếng thở dài truyền khắp thiên địa, chỉ thấy thân hình Diệp Hiên đang nằm hóa thành một chút khói xanh tiêu tán, cả người hắn đều quỷ dị xuất hiện trước người Chủ nhân Tiên Đình cùng Nữ đế Yêu tộc, trên người nào có chút thương thế?
Yên tĩnh! Im lặng, im lặng như chết.
Chủ nhân Tiên Đình cùng Yêu tộc Nữ Đế hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, quả thực không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Hai người bọn hắn vừa rồi rõ ràng là một kích đắc thủ.
Tại sao điều này lại xảy ra?
Bùm bùm.
Chủ nhân Tiên đình cùng Yêu tộc Nữ Đế vô lực quỳ xuống.
- Cữu cữu, ta sai rồi, ta thật sai rồi, ngài tha cho ta đi.
- Cữu cữu, chúng ta sai rồi, thật sự không dám.
Sắc mặt hai huynh muội trắng bệch, không ngừng dập đầu cầu khẩn Diệp Hiên, ánh mắt hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
- Thật ra, cữu cữu không trách các ngươi.
Sắc mặt Diệp Hiên không gợn sóng, âm thanh nhu hòa mà tang thương.
Nhìn trời xanh mà không nói, ngửi đất động mà không sợ.
Diệp Hiên chắp tay mà đứng, chỉ là một chút khí tức thê lương vờn quanh người hắn, ánh mắt càng có sự cô tịch cùng tiêu điều.
- Năm đó ta giết cha các ngươi, mẹ các ngươi cũng tẩu hỏa nhập ma mà chết, điều đó cũng có quan hệ rất lớn với ta, các ngươi hận ta cũng là hợp tình hợp lý.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Cữu cữu, chúng ta sai rồi, chúng ta không nên hận ngươi.
Chủ nhân Tiên Đình run rẩy lên tiếng.
- Thật ra các ngươi không sai, sai là ta, ta một lòng vì bước lên con đường thông thiên, một đường đi tới vứt bỏ quá nhiều thứ.
Diệp Hiên cười tự giễu, tang thương thì thầm:
- Thân tình ái tình, đều bị ta nhất nhất bỏ qua, vì con đường thông thiên kia.
- Con đường này quá dài quá dài, cũng vô cùng gập ghềnh khó đi, ta chỉ có thể vứt bỏ mấy thứ này, như thế mới có thể nhẹ nhàng mà đi, từng bước bước lên trên cao, có lẽ đây chính là cái giá cho vô địch.
- Thế gian này có bỏ mới có được, ta vứt bỏ một vài thứ, cho nên cũng chiếm được một vài thứ, đây cũng là con đường chí lý, ta cũng sớm nên chuẩn bị.
- Các ngươi đều đứng lên đi.
Diệp Hiên nhẹ nhàng đỡ hai huynh muội dậy.
- Cữu cữu, chúng ta... !
Chủ nhân Tiên Đình run giọng nói nhỏ, căn bản không dám nhìn hai mắt Diệp Hiên.
- Các ngươi đi thôi.
Diệp Hiên khoát tay áo.
- Cữu cữu, ngài thật sự thả chúng ta đi?
Ánh mắt Yêu tộc Nữ Đế xẹt qua một tia vui mừng.
- Đi đi.
Diệp Hiên thở dài, khí cô tịch tiêu điều trên người càng thêm nồng đậm.
- Cữu cữu, cáo từ.
Yêu tộc Nữ Đế khom người cáo lui, lại càng âm thầm dùng ánh mắt với Chủ nhân Tiên Đình, hai người thật cẩn thận lui đi, sau đó phóng lên trời chạy trốn về phía xa.
- Yêu Nguyệt, đừng trách vi huynh, thù hận chỉ làm cho một người mất đi lý trí, vĩnh viễn sống trong thống khổ, huynh trưởng sẽ đưa bọn họ đi gặp ngươi.
Diệp Hiên cô tịch thì thầm.
Ầm ầm.
Kiếm chỉ hoành thiên, vạn vật tuyệt diệt, Diệp Hiên điểm một chỉ về phía bầu trời, chỉ thấy một cự chỉ ầm ầm xuất hiện trước mặt huynh muội hai người, trong nháy mắt đã đánh hai người hóa thành mưa máu đầy trời, tiêu tán không còn tăm hơi.
Diệt cỏ không trừ rễ gió xuân thổi lại sinh sôi.
Đây là một câu Diệp Hiên thủy chung tin tưởng, tuy rằng Diệp Hiên không để hai huynh muội ở trong mắt, nhưng đối với Diệp Hiên mà nói, nếu năm xưa hắn đã giết Lý U Vân, Diệp Yêu Nguyệt cũng không còn ở trên đời này, vậy thì đưa cả nhà bọn họ cùng nhau lên đường.
Hơn nữa, Diệp Hiên đã nhìn ra, huynh muội hai người tu luyện chính là thuật pháp của Thánh nhân, nếu hắn không nhìn lầm, sư tôn của huynh muội hai người chính là Lão Tử cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn kia.
Thù hận có thể làm cho một người điên cuồng, mà muốn làm cho thù hận tiêu tán, cũng chỉ có chém tận giết tuyệt, đây cũng là chuẩn mực Diệp Hiên làm việc.
Giống như Diệp Hiên vừa nói, hắn một đường đi tới vứt bỏ quá nhiều thứ, cái gọi là thương hại cũng sớm vứt bỏ, mà đưa huynh muội hai người lên đường cũng là giải pháp tốt nhất.
Nhân quả là gì?
Nhân quả tương sinh, tuần hoàn không ngừng, chỉ có chém diệt hết thảy, nhân quả tự nhiên tiêu tán.
- Diệp Hiên, ngươi thật ngoan độc.
Xi Vưu sợ hãi kêu to, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
- Xi Vưu, ba trăm vạn năm trước ngươi chính là Chuẩn Thánh, mà ba trăm vạn năm sau, ngươi vẫn là Chuẩn Thánh, ngươi biết vì sao ngươi không thể trở thành Thiên Đạo Thánh nhân không?
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Tại... Tại sao?
Xi Vưu kinh ngạc hỏi.
- Bởi vì ngươi không đủ tàn nhẫn, càng không đủ độc, ngươi càng không dám rời khỏi Vu tộc, đi ra một mảnh thiên địa của mình, cho nên ngươi vĩnh viễn cũng chỉ là Chuẩn Thánh, vĩnh viễn đều phải khuất phục dưới người khác.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Ngươi vốn có xuất phát điểm rất tốt, Vu tộc trời sinh thân thể cường đại không thôi, mà thập nhị Tổ Vu lại lấy ngươi làm đầu, nếu ngươi có thể hảo hảo trù tính vạn cổ, cũng không phải Chuẩn Thánh như hôm nay, hoàn toàn có thể sánh ngang với Thiên Đạo Thánh nhân.
- Thật không may, ngươi quá ngu dốt, hôm nay ngươi cũng sẽ chết ở đây.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Ha ha ha.
Bỗng nhiên, Xi Vưu cất tiếng cười điên cuồng, hắn cười đến chảy ra nước mắt, gắt gao nhìn Diệp Hiên nói:
- Diệp Hiên, có lẽ ngươi nói rất đúng, cho nên ngươi mới có thể đi tới bước này.
- Nhưng vậy thì sao?
- Ngươi nhìn lại, bất kể kẻ thù hay bạn bè và gia đình của ngươi, bên cạnh ngươi có một người nào không?
- Ngay cả khi ngươi sừng sững trên bầu trời cũng chỉ có cô độc đi kèm theo ngươi, cho dù trong thiên địa này không ai có thể khống chế ngươi, nhưng ngươi vĩnh viễn đều phải sống cô độc.
Xi Vưu cất tiếng cười to.



Bạn cần đăng nhập để bình luận