Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1318 - Tất cả các ngươi đều là quân cờ của ta!



Chương 1318 - Tất cả các ngươi đều là quân cờ của ta!




Ù!
Lý U Vân ngưng tụ đao mang ba thước, ầm ầm buông xuống trên người Lâm Phi Vân, chỉ thấy dung nhan Lâm Phi Vân đều bị hủy, gân tay gân chân toàn bộ bị Lý U Vân phá vỡ, máu tươi thấm đẫm toàn thân Lâm Phi Vân.
Chỉ là chịu sự tra tấn đau đớn như vậy, Lâm Phi Vân gắt gao không để cho mình kêu lên đau đớn, ánh mắt của hắn âm độc nhìn chằm chằm Lý U Vân, cuối cùng cả người như một bãi bùn lầy xụi lơ trên mặt đất, không ngừng co giật co giật trên mặt đất.
- Lâm Phi Vân, ta sẽ diệt cả nhà ngươi, để cho Lâm gia ngươi gà chó không lưu lại, bất luận là phụ thân tể tướng ngươi hay là đứa nhỏ ngươi mới sinh ra kia, ta muốn cho ngươi hai tay không có gì, ta muốn cho ngươi thống khổ cả đời.
Ngày hôm nay Lý U Vân hoàn toàn phát cuồng, Minh vương phủ từ trên xuống dưới gà chó không lưu, cho dù là đứa nhỏ lý Tiêm Tiêm và Lâm Phi Vân sinh ra đều chết trong tay hắn.
Mà Lâm gia trong một đêm cũng bị diệt cả nhà, từ nay về sau Ngạo Lai quốc không còn người của Lâm gia nữa, chỉ có một tên ăn mày rách nát như chó chết thống khổ gào thét ở trong đêm tối.
Trong hư không.
Diệp Hiên và Hoàng bàn tử sóng vai mà đứng, hai người tận mắt chứng kiến màn báo thù điên cuồng của Lý U Vân, càng thấy Lâm Phi Vân rống to dưới bóng đêm, mà cả Minh vương phủ cũng hóa thành một biển lửa.
- Tiên sinh, Lý U Vân hẳn là đã vượt qua hồng trần đệ nhất nan, chúng ta thành công.
Hoàng bàn tử cảm thán nói ra.
- Không, ngươi và ta đã sai.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, hắn nhìn xuống Lý U Vân dưới bóng đêm, một nụ cười tự giễu câu lên từ khóe miệng hắn.
- Cái gọi là nhân quả tương sinh báo ứng xác đáng, đây nhìn như là thù hận của Lý U Vân và Lâm Phi Vân, nhưng người khởi xướng lại là ta a.
Diệp Hiên thở dài nói.
Khi Lý U Vân diệt cả Minh vương phủ, lại càng tự tay phá vỡ tứ chi của Lâm Phi Vân, nhân quả của hai người hẳn là đã chấm dứt, dựa theo phỏng đoán trong cơ thể Lý U Vân cũng có thể sinh ra một tia lực nhân quả. Thế nhưng, chuyện khiến Diệp Hiên lo lắng vẫn xảy ra!
Trong cơ thể Lý U Vân cũng không sinh ra một tia lực nhân quả kia, bởi vì tất cả đều do Diệp Hiên hắn tạo thành, trong cơ thể Lý U Vân làm sao có thể sinh ra một tia lực nhân quả kia đây? Nói trắng ra, Lâm Phi Vân chỉ là một con dê con thế tội, mà nhân quả chân chính chính là do Diệp Hiên và Lý U Vân sinh ra.
- Xem ra ta cũng đã đến lúc cùng hắn gặp mặt.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, mà Hoàng bàn tử lại biến sắc.
Dưới bầu trời, trong hư không.
Lý U Vân kinh ngạc nhìn Minh vương phủ lâm vào biển lửa, hắn không biết mình làm đúng hay sai, cả người đều có chút mờ mịt luống cuống, báo được đại thù xong hắn cũng không biết con đường phía trước đang ở đâu!
- Lý U Vân.
Bỗng nhiên, một thanh âm bình tĩnh vang lên bên tai Lý U Vân, điều này cũng làm cho Lý U Vân trong nháy mắt bừng tỉnh, tìm thanh âm nhìn lại người tới.
- Huynh... Huynh trưởng?
Khi Lý U Vân nhìn thấy Diệp Hiên đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, cả người hắn đều biến sắc, quả thực không thể tin vào mắt mình.
- Không sai, bất quá chỉ là tu luyện thành Vạn Trượng Hồng Trần Pháp tầng thứ nhất. Ngươi liền có tu vi Thái Ất Kim Tiên, điều này ở Tam Giới mà nói đều là có một không hai.
Diệp Hiên thản nhiên gật đầu nói.
- Huynh trưởng... ngươi... ngươi là một tiên nhân?
Trải qua ba năm bi khổ nhân gian, Lý U Vân đã hoàn toàn trưởng thành, hắn không còn là người đọc sách nhiệt huyết năm xưa, tâm trí đã thành thục đến cực điểm.
Trong ba năm tu luyện Vạn Trượng Hồng Trần Pháp Đương, Lý U Vân cũng từng suy đoán thân phận của Diệp Hiên cùng Hoàng bàn tử, bởi vì bộ công pháp này chính là Diệp Hiên tặng.
Giờ phút này, Diệp Hiên xuất hiện trước mặt hắn, điều này rốt cục cũng chứng thực suy đoán của Lý U Vân, Diệp Hiên quả nhiên không phải người bình thường, hẳn là chính là một vị tiên nhân.
Chỉ là nhìn thoáng qua mà biết toàn thân báo, nếu Diệp Hiên chính là tiên nhân, vậy nương tử trong nhà hắn có phải cũng là tiên nhân hay không? Giờ phút này Lý U Vân không dám tiếp tục suy nghĩ, hắn cảm giác mình tựa như lâm vào một ván cờ, chính mình tựa như một quân cờ đang bị người ta lặng lẽ bày ra.
- Diệp đại ca, ngươi đều biết tất cả?
Lý U Vân kinh ngạc lên tiếng.
Lúc này!
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, hắn ngửa mặt lên trời cao nói:
- Không sai, trải nghiệm của ngươi ta đều nhìn thấy, có lẽ ngươi đã đoán được, ta và Yêu Nguyệt hoàn toàn không phải phàm nhân.
- Đến... đến cùng là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Tâm thần Lý U Vân đang run rẩy, bởi vì hắn cảm giác tất cả chân tướng sắp xuất hiện trên mặt nước, một cảm giác khủng hoảng cực lớn sinh sôi trong nội tâm hắn.
- Yêu Nguyệt vốn là đại công chúa Thiên Đình, mà ta....
Diệp Hiên chậm rãi tự thuật lại, đối với Lý U Vân không hề giấu diếm chút nào.
Theo Diệp Hiên chậm rãi kể lại, khuôn mặt Lý U Vân ngốc trệ không nói gì, rốt cục giờ phút này hắn cũng hiểu hết thảy, thì ra mình vẫn luôn bị che khuất.
- Vậy... Vậy là ba năm kinh nghiệm của ta?
Lý U Vân gắt gao nhìn Diệp Hiên, thanh âm khẽ run rẩy.
- Lý Tiêm Tiêm cũng tốt, Lâm Phi Vân cũng được, bọn họ bất quá đều là quân cờ của ta, tất cả những người khởi xướng đều là ta. Nỗi đau mà ngươi trải qua cũng đều do ta tạo thành.
Diệp Hiên nói tới đây, cuối cùng hắn thu hồi ánh mắt từ bầu trời, nhàn nhạt nhìn về phía Lý U Vân nói:
- Mà ngươi, kỳ thật cũng là quân cờ của ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận