Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1626: Vu oan giá họa

Chương 1626: Vu oan giá họa
- Bởi vì chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, ngươi nói đúng không?
Diệp Hiên mỉm cười nói.
Trốn đi.
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, cũng không có bất kỳ do dự nào, Lôi Lan trực tiếp phát động bí thuật mạnh nhất, càng ép dùng đến tinh huyết bản thân, hóa thành một đạo quang mang màu máu muốn chạy trốn khỏi nơi này.
- Ai.
Một tiếng khẽ thở dài truyền đến từ trong miệng Diệp Hiên, cũng không thấy hắn có động tác gì, năm ngón tay thò ra, phương hư không này chợt ngưng trệ, càng làm cho thân hình Lôi Lan đang chạy trốn đột nhiên rơi xuống, trong miệng càng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
- Ngươi không được chết dễ dàng.
Oa!
Lôi Lan phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, hung hăng rơi xuống mặt đất, trực tiếp bị Diệp Hiên đánh hồn phi phách tán mà chết.
Đạp đạp đạp...
Diệp Hiên đi đến trước thi thể Lôi Lan, hắn thản nhiên nhìn xuống thi thể Lôi Lan đang nằm yên không động, sau đó chậm rãi lắc đầu nói nhỏ:
- Nhỏ yếu chính là tội, đây cũng là con đường chết của ngươi.
- Linh tử... Ngài... Ngài......
Bỗng nhiên, bốn thị nữ phi thân đi vào, khi các nàng nhìn thấy Lôi Lan chết thảm dưới chân Diệp Hiên, bốn người hoàn toàn kinh hãi, đờ đẫn tại chỗ.
- Ta cũng không phải Linh Tử của các ngươi, tuy nhiên, giết bốn đại mỹ nhân nũng nịu như các ngươi, đích xác có chút phung phí của trời.
Nhìn vẻ mặt tinh xảo đầy bối rối của bốn vị thị nữ, Diệp Hiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng may hắn cũng không bị nữ sắc mê hoặc, hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không thể lưu lại bốn nữ tử này.
- Các ngươi đi theo hắn đi.
Ngón tay kiếm của Diệp Hiên xẹt qua không trung, điểm ra bốn đạo kiếm quang trong hư không, kiếm quang rực rỡ kia trong nháy mắt lao tới, nhanh chóng xuyên thủng mi tâm bốn thị nữ, các nàng trước khi chết ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra, liền hóa thành bốn bộ thi thể lạnh như băng.
- Lạt thủ tồi hoa, ngươi thật sự xuống tay được, thật sự đáng tiếc bốn vị tiểu mỹ nhân xinh đẹp như hoa.
Cái Thiên Nguyên thở dài liên
- A, không ngờ lão gia hỏa ngươi còn biết thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc cho dù ta đưa bốn người các nàng cho ngươi, ngươi cũng là có lòng mà không đủ sức?
Diệp Hiên cười nhạo.
- Dù muốn ngươi giá họa cái chết của bọn họ cho Thác Bạt Thiên, chỉ sợ tiểu tử Thác Bạt Thiên kia cũng sẽ không thừa nhận.
Cái Thiên Nguyên chuyển đề tài.
- Thừa nhận không thừa nhận cũng không có quan hệ, chỉ cần người ngoài cho rằng hắn giết là đủ rồi.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Bụng dạ độc ác, giết người diệt khẩu, hiện tại thanh trừ toàn bộ tai họa ngầm bên người ngươi. Ngươi đã bước đầu đứng vững gót chân ở Vạn Linh Thiên Điện, lại chiếm được đại bộ phận Vạn Linh tiên kinh, ngươi có nên bế quan tu luyện hay không?
Cái Thiên Nguyên càng tiếp xúc với Diệp Hiên, hắn càng phát hiện Diệp Hiên người này cực kỳ vô cùng khó lường, nói một câu hắn muốn không thừa nhận, năm đó nếu hắn có phần tâm tính của Diệp Hiên, tuyệt đối sẽ không lưu lạc đến tình cảnh hiện tại.
- Ngươi sai rồi, còn có một ít phiền toái chưa giải quyết, ta muốn triệt để bóp chết hết những phiền toái này, mới có thể không lo lắng bế quan tu luyện.
Diệp Hiên âm giọng nói.
- Ngươi nói là Cơ Âm Dương?
Cái Thiên Nguyên thăm dò.
- Không sai.
Diệp Hiên thản nhiên gật đầu, bởi vì đám người Cơ Âm Dương và Thác Bạt Thiên đã bị hắn đưa vào danh sách tất phải chết.
- Có nha đầu Tử Linh làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi, những người này căn bản sẽ không trêu chọc ngươi, ngươi cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người bọn họ?
Cái Thiên Nguyên có chút khó hiểu hỏi.
- Ngươi sai rồi.
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, thanh âm âm độc mà lạnh lẽo nói:
- Cơ Âm Dương đích xác kiêng kỵ Tử Linh, dưới uy thế của Tử Linh mà tránh lui chịu thua, nhưng do hắn biểu hiện ra điểm này, cho nên ta nhất định phải nhanh chóng làm thịt hắn.
- Cơ Âm Dương mặc dù nhìn như không ra nam không ra nữ, làm cho người ta mười phần chán ghét, nhưng ta không thể không thừa nhận người này đích thật là một nhân vật, cho nên ta muốn triệt để thanh trừ uy hiếp tiềm ẩn này.
- Nhưng với tu vi hiện tại của ngươi muốn giết hắn, chỉ sợ cũng không dễ dàng?
Cái Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Nếu chiến lực của ta toàn bộ khai mỡ, nhiều nhất cũng chỉ có thể năm năm với hắn, nhưng điều này cũng sẽ bại lộ thân phận của ta, còn chưa chắc có thể đánh chết hắn, chẳng qua minh thương dễ trốn ám tiễn khó phòng, có đôi khi muốn giết một người chưa chắc đã cần vũ lực.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Hơn nữa nếu ta không đoán sai, cho dù ta không ra tay với hắn, chỉ sợ Cơ Âm Dương cũng đang trù tính đối phó ta như thế nào.
- Đáng tiếc đáng tiếc, hắn đích thật là một nhân vật, tâm tính cũng cực kỳ ác độc tàn ác, nhưng hết lần này tới lần khác hắn đụng phải ta còn độc ác hơn so với hắn, đây cũng đã đinh là hắn sẽ không có bất kỳ kết quả tốt nào.
- Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, trước khi hắn không ra tay, ta giết chết hắn trước, đây mới là đạo làm việc của ta.
Diệp Hiên nói đến đây khóe miệng lộ ra một nụ cười âm độc, đôi mắt càng xẹt qua vẻ dữ tợn.
Cơ Âm Dương không ngờ.
Hắn một lòng muốn đối phó Diệp Hiên, nhưng Diệp Hiên chính là một người còn ngoan độc hơn hắn.
Nếu như nói Cơ Âm Dương là một nhân vật phản diện, vậy Diệp Hiên chính là đại phản diện cùng hung cực ác, hắn sẽ không chờ người khác đến giết hắn, mà dẫn đầu ra tay giết chết địch nhân của hắn.
- Nhưng ngươi làm sao mới có thể giết Cơ Âm Dương?
Cái Thiên Nguyên nghi vấn hỏi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận