Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 219 - Giang khổ sắp tới (1)



Chương 219 - Giang khổ sắp tới (1)




Diệp Lăng Thiên gắt gao nhìn chằm chằm hai người nói:
- Ta thừa nhận ta không phải đối thủ của Thôn Chính Hạo Nguyệt, có thể Diệp Hiên sẽ đánh bại người này, nhưng muốn trở thành đệ nhất cao thủ Đông Phương, cái này căn bản là một câu truyện cười.
Nhìn dáng dấp điên cuồng của Diệp Lăng Thiên, hai người Thanh Long ngẩn mặt ra, chẳng biết tại sao Diệp Lăng Thiên lại nói ra lời này.
- Đệ nhất cao thủ Đông Phương thật sự, hắn căn bản không tiết tháo với việc đạp chân đến phàm trần, một trăm năm trước, hắn đã bước vào tiên cảnh truyền thuyết kia, truy tìm bí pháp trường sinh bất tử kia.
Diệp Lăng Thiên điên cuồng, lên tiếng gầm hét lên:
- Thiên địa không đường, duy ta tuyệt tiên. Tám cái chữ to này, con người này khi còn sống, hắn chính là thần, hắn chính là tiên, nhìn chung từ ngàn năm nay, không người nào có thể sánh vai với hắn.
- Hắn... Hắn là ai vậy?
Nhìn Diệp Lăng Thiên điên cuồng như này, Thanh Long run giọng đặt câu hỏi.
- Thái thượng vong tình, Vũ Tuyệt Tiên!
Diệp Lăng Thiên sợ run hét to hơn, trong mắt càng mang theo một tia sùng bái rất điên cuồng.
- Vũ Tuyệt Tiên?
Thanh Long nỉ non tự nói, thân thể đều ở đây sợ run, cái tên này hắn đã nghe được từ trong miệng sư tôn đã mất, hơn nữa thời khắc Hòa Diệp Lăng Thiên này giống với sư tôn như đúc, cái sự si mê cùng điên cuồng với dáng dấp sùng bái nay, đến bây giờ cũng làm cho Thanh Long gắt gao ghi tạc trong đầu.
Đùng!
Chợt, chỉ thấy Diệp Lăng Thiên lảo đảo bước xuống giường bệnh, ở trong ánh mắt kinh hãi của hai người Thanh Long, Diệp Lăng Thiên đẩy cửa phòng bệnh ra, đi xa, chỉ là những âm thanh điên cuồng cũng truyền đến ngay lúc này.
- Uy danh trăm năm của Diệp Lăng Thiên ta hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng cái này không có quan hệ, chỉ cần Vũ Tuyệt Tiên sống một ngày, thiên hạ này vẫn chưa có người nào dám tự xưng đệ nhất cao thủ Đông Phương.
...
Thành phố Giang Nam, tiểu trúc Thanh Vân.
Diệp Hiên lười biếng ngồi dựa tại ghế xô-pha lên, quan sát một bộ sách cổ trong tay, Hoàng bàn tử cùng Trác Quân Đình đứng ở hai bên, đang không ngừng hồi báo cái gì đó với Diệp Hiên.
- Diệp Lăng Thiên thua?
Diệp Hiên thả sách xuống, bình tĩnh nói.
- Đúng vậy tiên sinh, hơn nữa cái tên Thôn Chính Hạo Nguyệt này đang tới Giang Nam rồi, càng là nói những lời ngông cuồng, muốn chém giết ngài dưới đao hắn.
Hoàng bàn tử hơi giễu cợt nói.
- Căn cứ vào tin tức Đông Doanh truyền đến, tu vi của tên Thôn Chính Hạo Nguyệt này chỉ là vừa đột phá tiên thiên, theo lý mà nói hắn muốn đánh bại Diệp Lăng Thiên căn bản là chuyện không thể.
Trác Quân Đình phân tích nói.
- Yêu Đao Thôn Chính!
Hoàng bàn tử cười lạnh nói:
- Là nhờ thanh Yêu Đao này mới để cho Thôn Chính Hạo Nguyệt hoàn bại Diệp Lăng Thiên, đây cũng không phải thực lực của chính hắn.
- Không sai, Yêu Đao Thôn Chính là một trong những Thần khí Đông Doanh, ngoại trừ Thiên Tùng Vân Kiếm biến mất trong lịch sử, thì thanh Yêu Đao Thôn Chính này tuyệt đối không phải phàm khí thế gian có thể so sánh.
Trác Quân Đình nói.
- Vốn định thanh tĩnh hai ngày, lại luôn có người quấy rối, Hoàng bàn tử, người này giao cho ngươi.
Diệp Hiên lần nữa cầm lấy sách cổ quan sát, đối với cái tên Thôn Chính Hạo Nguyệt này, hắn căn bản không để vào mắt.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Hoàng bàn tử cười âm hiểm một tiếng, xoay người rời khỏi.
Tuy Yêu Đao Thôn Chính cực kỳ đáng sợ, càng là một trong những Thần khí Đông Doanh Quốc, nhưng Hoàng bàn tử vẫn thủy chung tin tưởng, chơi thủ đoạn âm độc, cái tên Thôn Chính Hạo Nguyệt này còn không phải là đối thủ của hắn.
- Tiên sinh, dù sao hiện tại các đại thế lực đều chú ý tới ngài, lẽ nào ngài không tính tự mình ra tay sao?
Trác Quân Đình nghi vấn hỏi.
Diệp Hiên khẽ nhíu mày nói:
- Thế gian có rất nhiều kiến hôi, nếu như đều muốn ta tự mình đi giải quyết, vậy các ngươi còn có có ích lợi gì đối với ta?
- Quân Đình biết sai!
Trác Quân Đình vội vàng quỳ rạp trên đất, hiển nhiên biết tự mình đã nói sai.
- Đứng lên đi.
Diệp Hiên bình tĩnh nói:
- Cô phải nhớ kỹ, ta bồi dưỡng các cô chính là tẩy rửa những con kiến hôi nhảy nhót này cho ta, trừ phi có kẻ địch các cô không ngăn cản được, nếu không thì ta là sẽ không ra tay.
- Quân Đình ghi nhớ lời tiên sinh giáo huấn.
Trác Quân Đình ôn nhu nói.
...
Liên Vân Sơn!
Quần sơn bao la, liên tiếp thiên địa, cái dãy núi liên miên chập chùng kia, gần giống như có một con rồng đang chiếm giữ ở đây, đứng xa nhìn tới lòng sinh cảm giác nhỏ bé.
Diệp Lăng Thiên mặc bộ quần áo đồng nát, không ngừng đi qua núi rừng, mặt mũi của hắn điên cuồng mà không cam, đang dọc theo sơn lâm đi tới đỉnh Liên Vân Sơn.
Trên đỉnh núi.
Một vũng hàn đàm (*), một ngôi nhà, ruộng đất, một ngôi mộ, ngoại trừ những thứ này thì cũng không có vật gì khác nữa.
Cho đến khi Diệp Lăng Thiên lên tới đỉnh núi, hắn mờ mịt nhìn xung quanh không ngừng tìm kiếm vị nhân vật trong truyền thuyết kia, mà khi hắn nhìn thấy nấm mồ ở trên đỉnh núi, sắc mặt càng đại biến, bước nhanh tới.
Một cái bia mộ, bên trên viết năm chữ lớn: Vong người Vũ Tuyệt Tiên.
- Không thể, tuyệt đối không có khả năng.
Diệp Lăng Thiên gầm nhẹ, bất luận như thế nào hắn cũng không thể tin được, nhân vật hắn trọn đời sùng bái, vậy mà lại vùi sâu trong nấm mồ.
- Diệp Lăng Thiên ta đều còn chưa chết, Tuyệt Tiên đại ca làm sao có thể nằm ở nơi đây?
Diệp Lăng Thiên khàn khàn rít gào, căn bản không thể tin được là kết quả này.
- Tuyệt tiên đại ca, cũng xin đi ra gặp tiểu đệ.
Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh, đang ở lên tiếng hô to, càng làm cho hư không tám phương truyền đến hồi âm ù ù.
Đáng tiếc, cho dù Diệp Lăng Thiên hô hoán như thế nào, đỉnh Liên Vân Sơn cũng không có nửa điểm đáp lại, giống như đây chính là một chỗ chôn cất, căn bản không có người lạ cư trú ở đây.
- Tuyệt tiên đại ca, thế giới này ai cũng có thể chết, nhưng tiểu đệ tin tưởng ngài tuyệt đối còn sống ở thế thượng này, xin ngài đi ra gặp tiểu đệ một mặt.
Diệp Lăng Thiên lệ rơi đầy mặt, lên tiếng gầm nhẹ nói.
- Phàm trần cùng ta lại không dây dưa rễ má, ngươi từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó đi.
Chợt, tám phương thiên địa truyền đến một âm thanh đạm mạc vô tình, âm thanh này tang thương mà thâm thúy, giống như có thời không cách trở, truyền vào trong tai Diệp Lăng Thiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận