Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 962 - Rơi nước mắt khẩn cầu (2)



Chương 962 - Rơi nước mắt khẩn cầu (2)




Đáng tiếc, Diệp Hiên từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt nhìn Khoa Phụ một cái, đôi mắt hắn nhìn thẳng Quảng Hàn tiên tử, vẻ mặt dần dần trở nên bình tĩnh nói:.
- Cho ta một lý do không giết hắn.
Nghe Diệp Hiên nói chuyện, khuôn mặt Quảng Hàn tiên tử đầy phức tạp, không biết nên trả lời Diệp Hiên như thế nào, đôi mắt hiện ra hơi nước, không nói nên lời.
- Nếu nàng không đưa ra được lý do khiến ta hài lòng, vậy hôm nay hắn nhất định phải chết.
Giọng nói của Diệp Hiên dần dần lạnh lùng, cũng không có bởi vì Quảng Hàn tiên tử cầu tình cho Đại Nghệ mà buông tha cho người này.
- Tiểu Nga, hắn muốn giết thì giết, ngươi không cần cầu tình cho ta.
Khi Quảng Hàn tiên tử xuất hiện, vẻ mặt Đại Nghệ đầy tức giận, cất tiếng gầm nhẹ, hiển nhiên, để một nữ nhân cầu mệnh cho hắn, kiêu ngạo trong lòng hắn tuyệt đối không cho phép.
Phanh!
Bỗng nhiên, trong ánh mắt ngốc trệ của Đại Nghệ cùng Diệp Hiên, Quảng Hàn tiên tử quỳ xuống, nước mắt chảy đầy trong mắt.
- Diệp Hiên, nếu chàng thật sự muốn giết, vậy thì giết ta đi, ta nguyện ý một mạng đổi một mạng, chỉ cầu chàng có thể buông tha tính mạng cho Nghệ!
Quảng Hàn tiên tử cắn chặt răng, nói.
- Nàng đang ép buộc ta?
Hơn ba hơi thở trôi qua, Diệp Hiên chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, tiếng nói cực kỳ đè nén.
- Năm xưa Nghệ từng cứu mạng ta, Hằng Nga ta chưa bao giờ dám quên, hôm nay ta nguyện thay hắn chịu chết, chỉ cầu chàng tha cho hắn một mạng.
- Thiên Đế, không bằng cứ như vậy lui thôi.
Thân Công Báo khom người bái, nói.
- Thiên Đế, kính xin nể mặt Quảng Hàn tiên tử mà tha cho hắn một mạng.
Thôn Thiên Cáo Mô hung cuồng khát máu nhất giờ phút này cũng cầu tình Diệp Hiên.
Theo hai người lên tiếng, số lượng lớn quần tiên Thiên Đình nhao nhao lên tiếng, tất cả bộ chúng Thiên Đình đều biết quan hệ giữa Diệp Hiên và Quảng Hàn tiên tử, vào giờ phút này bọn họ tự nhiên phải lên tiếng, cũng là vì cho Diệp Hiên một bậc thang, đây cũng là đạo vi thần của bọn họ.
Lúc này.
Sát khí quanh người Diệp Hiên tiêu tán, trở nên cực kỳ yên lặng, cũng không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Ước chừng hơn mười hơi thở trôi qua, Diệp Hiên cuối cùng giương mắt nhìn Quảng Hàn tiên tử.
- Hằng Nga, nàng bảo ta tha mạng cho hắn, nàng có bao giờ nghĩ nếu ta không phải đối thủ của hắn, trận chiến ở Thiên Đình kia, hắn sẽ tha mạng cho ta sao?
Diệp Hiên trầm tĩnh hỏi lại.
Theo giọng nói Diệp Hiên vang lên, Quảng Hàn tiên tử giật mình tại chỗ.
Đúng vậy, nếu Diệp Hiên không phải đối thủ của Đại Nghệ, Đại Nghệ làm sao có thể buông tha tính mạng cho Diệp Hiên?
Quảng Hàn tiên tử không cách nào cãi lại, cũng không biết nên cãi lại như thế nào, nhưng năm xưa Đại Nghệ từng cứu mạng nàng, nếu để cho nàng nhìn Đại Nghệ chết thảm ở trước mặt, vô luận như thế nào nàng cũng không tiếp nhận được.
Ông.
Ngón tay xoay lên, thần quang dâng trào, Diệp Hiên lần nữa nâng bàn tay lên, trực tiếp muốn đem Đại Nghệ giết chết tại chỗ.
- Không.
Quảng Hàn tiên tử đột nhiên chắn trước người Đại Nghệ, đôi mắt tràn đầy đau khổ nhìn về phía Diệp Hiên, một hàng nước mắt trong veo chảy ra từ trong hốc mắt.
- Nàng thực sự nghĩ rằng ta không dám giết nàng?
Đôi mắt Diệp Hiên híp lại, con ngươi màu đen dần dần hóa thành trắng bệch, khí tức lục dục vô tình ầm ầm nở rộ, ánh mắt nhìn về phía Quảng Hàn tiên tử hiện ra một tia sát khí âm trầm.
- Hắn là đại ca kết bái của ta, ta làm sao có thể nhìn hắn chết ở trong tay chàng!
Quảng Hàn tiên tử bi thương lên tiếng, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Giờ phút này, bộ chúng Thiên Đình yên lặng quan sát, Vu tộc nhất mạch lạnh lẽo không nói gì.
Hô!
Sát khí lần nữa tiêu tán, Diệp Hiên cuối cùng cũng không có ra tay, điều này làm cho Khoa Phụ ở một bên hiện ra vẻ mặt vui mừng, biết Đại Nghệ cuối cùng nhặt về một mạng từ trong tay Diệp Hiên.
- Thiên Đế, chúng ta nên trở về.
Thân Công Báo khom người một lễ.
- Là đến lúc trở về.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, chỉ là một màn kế tiếp lại làm cho mọi người ngốc trệ tại chỗ, giống như rơi vào trong mộng cảnh, không thể tin vào mắt mình.
Phanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, quang ảnh đan xen, trong ánh mắt ngốc trệ của mọi người, chỉ thấy Diệp Hiên lặng yên xuất hiện trước người Đại Nghệ, khí tức lục dục vô tình cuồng bạo nở rộ, bàn tay đáng sợ kia đột nhiên vỗ vào đầu hắn.
- A!
Đại Nghệ thê lương gào thét, đầu hắn từng tấc từng tấc sụp đổ, hắn thế nào cũng không ngờ, Diệp Hiên lại đột nhiên ra tay, thật sự không để ý Quảng Hàn tiên tử mà đánh chết hắn.
- Chết đi!
Diệp Hiên tàn khốc gầm nhẹ, đôi mắt trở nên cực kỳ tàn bạo, lòng bàn tay hắn phun ra lực lượng cường đại, ầm ầm giết chết Đại Nghệ, âm thanh bạo ngược vang vọng tám phương thiên địa.
Ô ô ô ô.
Thiên địa thổi tới cuồng phong, Đại Nghệ phi hôi yên diệt mà chết, ngay cả lúc sắp chết hắn cũng nghĩ không ra, Diệp Hiên rõ ràng đã buông tha ý định giết hắn, vì sao ở thời khắc cuối cùng lại đột nhiên giết hắn.
Không chỉ Đại Nghệ nghĩ không ra, tất cả mọi người đều ngốc trệ không nói gì, không ai có thể biết Diệp Hiên rốt cuộc nghĩ như thế nào.
- Nghệ!
- Huynh đệ!
Quảng Hàn tiên tử bi thương lên tiếng, Khoa Phụ run rẩy rống to, còn có không biết bao nhiêu người Vu tộc khóc thành tiếng.
- Tại sao?
- Tại sao chàng phải giết hắn?
Đột nhiên.
Quảng Hàn tiên tử chất vấn Diệp Hiên, nước mắt trong mắt không ngừng lăn xuống, lớn tiếng quát với Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không trả lời vấn đề này của nàng, ánh mắt nhìn về phía Quảng Hàn tiên tử dần dần lạnh như băng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận