Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 184 - Huyết chiến (3)



Chương 184 - Huyết chiến (3)




Chợt.
Những tiếng khóc từ trong kinh đô truyền đến, chỉ thấy đầy mấy nghìn bách tính đang theo tới chiến trường, cái tiếng khóc cực kỳ bi thương kia càng là từ trong miệng bọn họ truyền ra, bởi vì những sĩ binh đánh giết trong chiến trường, có chính là cha của bọn họ, có chính là con nối dòng của bọn họ, còn có người yêu của bọn họ.
Trong chiến trường!
Một gã sĩ binh thông thường tuổi chừng mười tám mười chín, trên khuôn mặt còn tràn đầy vẻ ngây ngô và non nớt, xem bộ dáng chỉ giống như một thiếu niên!
Xương sườn nơi lồng ngực của hắn đã gãy, hắn chật vật phủ phục trong vũng máu, khóe miệng tràn đầy máu càng là không cầm được mà trào ra, hiển nhiên ở trong trận chiến đấu cùng dị thú, hắn đã đụng phải trọng thương không cách nào tưởng tượng được.
- Con trai tôi!
Một người phụ nữ với mái tóc muối tiêu, trên khuôn mặt nhăn nheo đã treo đầy nước mắt, cô hoàn toàn không để ý đến trận giết chóc trong chiến trường, bà bước chân lảo đảo chạy tới chỗ thiếu niên, cho đến khi đi tới trước người thiếu niên, gắt gao ôm hắn vào trong lòng, nước mắt không cầm được mà chảy ra.
Gào!
Một con Huyết Lang dữ tợn gào thét, cái hung mâu màu đỏ kia lộ ra quang mang cắn người khác, đang gầm nhẹ gầm thét tới mẹ con hai người.
- Mẹ, mẹ mau chạy đi!
Thiếu niên sợ run lên tiếng, máu tươi không ngừng từ trong miệng chảy ra, hai mắt hắn đẫm lệ mông lung nhìn mẹ, hai cánh tay run rẩy không ngừng chống xuống mặt đất muốn đứng dậy.
Băng!
Hai cánh tay thiếu niên bị tàn phá, truyền đến một tiếng xương vỡ, cuối cùng hắn cũng không có thể đứng lên, yếu đuối ở trong vòng tay ôm ấp của mẹ.
- Mình... mình không thể chết... Mình phải bảo vệ người thân của mình...
Thiếu niên sợ run gầm nhẹ, một cái mã tấu được nắm chặt trong tay, gắt gao bảo vệ mẹ ở sau lưng mình, nhưng trong mắt lại xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Gào.
Huyết Lang nhảy qua khoảng không mà đến, cái móng vuốt cực kỳ sắc bén kia nở rộ ánh sáng của cái chết, giống như sau một khắc tựa như muốn đánh chết thiếu niên ngay tại chỗ!
Đôi mắt thiếu niên thê lương, tay nâng mã tấu lên, đã chuẩn bị liều mạng chiến một trận!
Chợt!
Ở thế ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng dáng hiền hòa lại đột nhiên ngăn cản ở trước mặt của hắn, móng vuốt kinh khủng xỏ xuyên qua lồng ngực người này, phía trên nhuốm đầy máu tươi, đem nhuộm dần mặt mũi thiếu niên đỏ như máu mà thê diễm.
Tí tách —— tí tách —— tí tách!
Máu không ngừng chảy trên khuôn mặt thiếu niên xuống trên mặt đất, hắn ngơ ngác nhìn thi thể mẹ yếu đuối ở trước mặt hắn, cả người giống như mất đi linh hồn vậy.
Thi thể của bà lạnh lẽo, nhưng sau khi chết khuôn mặt lại tràn ngập an tường.
Nhìn một màn trước mắt này, thiếu niên rũ mã tấu trong tay xuống trên mặt đất, một hàng huyết lệ từ trong hốc mắt hắn chậm rãi chảy ra, đôi mắt của hắn phiêu hốt, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh mơ hồ năm xưa.
Năm mười tuổi.
- Lâm Nhi, con phải nhớ kỹ, sau này lớn lên con phải bảo vệ quốc gia, làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
- Mẹ, mẹ thật là phiền, đều đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con đi ra ngoài chơi đây.
Năm mười tám tuổi, trước trạm xe lửa, thiếu niên mặc một bộ quân trang, ngực mang hồng hoa.
- Lâm Nhi, từ hôm nay trở đi con sẽ bước bào môi trường bộ đội, sau này mặc kệ gặp phải bao nhiêu trắc trở, con cũng phải nhớ kỹ chức trách của quân nhân là bảo vệ quốc gia.
Hai bên tóc mẹ đã ngã màu muối tiêu, ở trạm xe lửa trước ân cần chỉ dạy thiếu niên.
- Được rồi, mẹ có thể đừng lải nhải nữa không, con đây đi liền.
Thiếu niên xua xua tay, đi về phía đoàn tàu trại lính, khi đoàn tàu ù ù khởi động, hai mắt mẹ đẫm lệ, thiếu niên chính thức trở thành một quân nhân rời quê hương, càng rời khỏi mẹ.
Tâm tư thiếu niên quay lại, nước mắt sớm đã làm mờ hai mắt, hắn si ngốc nhìn mẹ lạnh như băng, lắp bắp nói:
- Mẹ, con trai chẳng bao giờ làm cho mẹ phải thất vọng, dù cho chảy đến giọt máu cuối cùng, cũng sẽ làm một anh hùng bảo vệ quốc gia, mẹ ở dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt.
- Giết!
Thiếu niên giập nát thân thể, vào thời khắc này hắn lại bộc phát ra ý chí kinh người, hắn nhặt mã tấu trên đất lên, khuôn mặt điên cuồng phác sát tới Huyết Lang.
Gào!
Cử động của thiếu niên triệt để làm cho Huyết Lang nổi giận, nó bay thẳng đến nhào tới cắn.
Thiếu niên vẫn chưa có bất kỳ ý muốn né tránh nào, hắn cũng biết mình căn bản tránh không thoát, nhưng điên cuồng trong mắt lại làm cho người ta liếc nhìn lại, lộ vẻ kinh hãi tột cùng.
Phốc!
Huyết Lang xỏ xuyên móng vuốt qua lồng ngực thiếu niên, thế nhưng trên khuôn mặt thiếu niên cũng không chút đau đớn nào, tay hắn vẫn nắm chặt mã tấu, giống như điên mà đâm tới ngực Huyết Lang, càng làm cho Huyết Lang thê lương tru lên.
Đầy đủ hơn mười hơi thở trôi qua, trái tim Huyết Lang bị phá hư, rốt cục cũng chết thảm ở dưới tay thiếu niên.
Mà thi thể thiếu niên cũng trở nên lạnh lẽo, hắn xụi xuống ngay tại chỗ, nhưng sau khi hắn chết khuôn mặt lại cực kỳ an tường, tựa như đang nói cho thế nhân biết, hắn đã thực hiện được lời hứa đối với mẹ của mình, chính là một anh hùng thật sự.
Một màn như thế, không ngừng xảy ra ở khắp nơi trên chiến trường.
- Ba!
Một người sĩ binh trung niên chết thảm ở trong miệng Huyết Lang, xa xa có một vị thiếu nữ lên tiếng kêu khóc, tiếng khóc kia nghe qua giống như gan ruột đều muốn đứt đoạn vậy.
- Chồng ơi!
Một gã sĩ binh thanh niên vừa mới tân hôn không bao lâu, người vợ hai mắt đẫm lệ, gắt gao ôm lấy xác chồng mình, cũng cùng nhau táng thân trong miệng sói.
Tiếng Huyết Lang tru cao động trời, tiếng nhân loại bi thương khóc lóc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận