Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1148 - Ngũ Thải Thần Thạch



Chương 1148 - Ngũ Thải Thần Thạch




- Phế bỏ Bất Tử Tiên Kinh, từ đây hóa thành phàm nhân, lại bắt đầu lại con đường tu tiên?
Diệp Hiên thì thầm tự nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu.
- Không có khả năng.
Bỗng nhiên, sắc mặt Diệp Hiên âm lãnh, nói năng rất có khí phách.
Nếu đổi lại thời điểm vừa mới thành tiên, trước đề nghị này của Tu Bồ Đề, Diệp Hiên có lẽ sẽ tiếp nhận, nhưng bây giờ hắn đã đi đến tình trạng này, có thể nói như giẫm trên băng mỏng, không biết khi nào sẽ gặp nguy hiểm, nếu hiện tại hắn phế bỏ Bất Tử Tiên Kinh, đừng nói là đi lại con đường tu tiên, không được bao lâu hắn sẽ chết.
Nữ Oa, Nguyên Thủy muốn giết hắn cho khuất mắt, Tây Phương Nhị Thánh đang tính kế với hắn, càng có bộ hạ ba mươi ba trọng Thiên Đình đang chờ hắn trở về, còn có đạo thống khắp nơi có ý thù địch với hắn, nếu hắn mất đi tu vi, hắn làm sao đối diện với chuyện kia?
- Tiểu hữu tự giải quyết cho tốt, lão hủ nói đến thế thôi.
Bồ Đề tổ sư thất vọng lắc đầu, Diệp Hiên đã không muốn phế bỏ Bất Tử Tiên Kinh, cũng mang ý nghĩa tương lai hắn chết không được tử tế, dù hắn khuyên nhủ như thế nào cũng không có tác dụng.
- Đa tạ tổ sư chỉ điểm, chuyện tình hôm nay Diệp Hiên ghi khắc.
Mặc dù không biết được chân thân Nguyên Linh là người phương nào, Diệp Hiên cũng không cảm thấy thất vọng, Nguyên Linh ẩn tàng sâu như vậy, nếu Bồ Đề tổ sư biết thân phận của đối phương thì ngược lại mới kỳ quái.
Chuyến đi hôm nay của Diệp Hiên cũng không tệ, dù sao hắn cũng đã biết chín kiếp Thiên Đạo là gì, việc này có ích lợi cực lớn đối với tương lai hắn thành thánh.
- Không biết Ngộ Không đại ca hiện tại nơi nào?
Diệp Hiên chắp tay thi lễ với Bồ Đề tổ sư, đã đi vào Phương Thốn sơn, chắc hẳn Tôn Ngộ Không cũng ở chỗ này, chẳn lẻ hắn lại không gặp.
- Ngộ Không hắn... Ai.
Sắc mặt Bồ Đề tổ sư hơi biến, trong mắt xẹt qua vẻ phức tạp, liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Hiên, như muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Nhìn bộ dáng Bồ Đề tổ sư muốn nói nhưng lại thôi, trong lòng Diệp Hiên dao động, nói:
- Chẳng lẽ Ngộ Không đại ca xảy ra chuyện gì?
Kỳ thật trong lòng Diệp Hiên có chút bận tâm Tôn Ngộ Không, năm đó nhất chiến hai đại Thiên Đình, Tôn Ngộ Không chưa từng xuất hiện, đây không phải tính cách hắn, nếu Tôn Ngộ Không biết hắn gặp nạn, dù cách xa hàng vạn dặm cũng sẽ xuất hiện bên cạnh hắn, thế nhưng năm đó Tôn Ngộ Không chưa từng xuất hiện, chuyện tuyệt không đơn giản.
- Ai.
Bồ Đề tổ sư đứng dậy từ trên đài sen, quanh thân tràn ngập một tia khí tức bất đắc dĩ, ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Năm đó ngươi chiến cùng Thượng Cổ Yêu Đình, đồ nhi Ngộ Không của ta biết được muốn tiến về, lão hủ không muốn hắn bị cuốn vào trận phân tranh trời đất, nên đã giam hắn trong Phương Thốn sơn.
Nghe lời Bồ Đề lão tổ nói, Diệp Hiên nhíu mày, nếu như vậy, cũng hợp tình hợp lí, nhưng Diệp Hiên có thể cảm giác được Bồ Đề lão tổ cũng không phải vì việc này mà sầu não, hiển nhiên trong đó có bí ẩn hắn không biết.
- Tổ sư, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, huynh trưởng kia Ngộ Không ta hắn đến cùng làm sao rồi?
Giọng Diệp Hiên trầm thấp, từ sâu trong lòng hắn cảm thấy rất bất an, càng khiến hắn có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.
- Hắn đã hóa đạo.
Ầm ầm.
Như cửu thiên kinh lôi nổ vang, giống như hỗn độn tinh hải bốc lên, Bồ Đề tổ sư nặng nề nói ra bốn chữ, Diệp Hiên cảm thấy trong đầu nổ lớn một tiếng, cả người ngây ngốc tại chỗ.
- Hóa... Hóa đạo?
Qua mười mấy hơi thở Diệp Hiên mới tỉnh hồn lại, trong miệng rung động nói ra hai chữ này, giọng hắn không tự chủ khẽ run.
Cái gì gọi là hóa đạo?
Nói cho dễ hiểu, hóa đạo chính là hồn phi phách tán mà chết, tiêu tán giữa trời đất, ngay cả cơ hội chuyển thế luân hồi cũng không có.
- Sao... Làm sao có thể? Hắn vì sao muốn hóa đạo, hắn đến cùng làm sao rồi?
Sắc mặt Diệp Hiên ửng hồng, đột nhiên gầm nhẹ với Bồ Đề tổ sư.
- Chuyện này nói rất dài dòng, ngươi đi theo ta.
Bồ Đề tổ sư phất ống tay áo một cái, hư không nơi này phá vỡ, sau đó chậm bước tiến vào trong, Diệp Hiên bước nhanh đi theo sau lưng Bồ Đề tổ sư.
...
Gió xuân ấm áp, dương liễu nhẹ nhàng lay động, đây là một đỉnh núi thật lớn, thảm thực vật xanh biếc sinh trưởng mạnh mẽ, một thân ảnh màu vàng óng xếp bằng trên đỉnh núi, phía trước là biển mây mênh mông, càng khiến cho nơi đây lộ ra gợn sóng hùng vĩ.
Đùng.
Hư không biến ảo, gợn sóng cuồn cuồn, cảnh tượng trước mắt Diệp Hiên được Tu Bồ Đề tổ bày ra, khi Diệp Hiên nhìn thấy thân ảnh vàng óng xếp bằng bên đỉnh núi, hai mắt hắn bỗng nhiên ngưng trệ, đôi môi mấp mé, muốn gọi tên Tôn Ngộ Không.
Chỉ là không đợi Diệp Hiên mở miệng, Bồ Đề tổ sư ra hiệu hắn im lặng, điều này cũng khiến Diệp Hiên cưỡng ép mình bình tĩnh trở lại.
- Hắn đã vào trong hóa đạo, đột nhiên ngươi quấy rầy, sẽ khiến hắn sắp thành lại bại, vẫn là chờ hắn tỉnh lại thì mới gặp hắn nói chuyện.
Tu Bồ Đề tổ sư nói.
- Tại sao có thể như vậy? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Hiên gắt gao nhìn chăm chú bóng lưng Tôn Ngộ Không, chỉ thấy Tôn Ngộ Không đối mặt biển mây, kim quang quanh thân óng ánh, chỉ là khí tức sinh mệnh dần dần yếu ớt, ngay cả hình thể cũng biến thành hư ảo.
- Ngươi có biết bản thể Ngộ Không là gì không?
Tu Bồ Đề tổ sư trầm giọng nói.
Nghe lời Tu Bồ Đề tổ sư nói, hai mắt Diệp Hiên ngưng trệ, chậm rãi mở miệng nói:
- Bản thể huynh trưởng ta này chính là Linh Minh Thạch Hầu, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
- Linh Minh Thạch Hầu sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận