Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2478: Thiên môn hợp nhất! (2)

Chương 2478: Thiên môn hợp nhất! (2)
- Hắn ta?
Nhắc tới Liễu Bạch Y, khí tức bóng dáng hắc ám vốn sắp tiêu tán lại ngưng tụ, hiển nhiên có ba động thật lớn.
- Ngươi sợ hắn không phải là người quen thuộc với ngươi?
Bóng dáng hắc ám thì thầm.
- Đúng, ta một mực tìm kiếm cấm kỵ thiên pháp, cũng là sưu tập mười hai tôn Phá Hư Thiên Đỉnh, chính là vì hắn.
Diệp Hiên nói.
- Hắn có con đường riêng của hắn muốn đi, hoàn toàn không giống con đường của ngươi và ta, nếu có một ngày hắn muốn giết ngươi, có lẽ ta cùng hắn sẽ kết thúc, đây cũng cũng như là đoạn tuyệt nhân quả trước kia.
Hắc ám thân ảnh khẽ thở dài nói.
- Giết ta?
Diệp Hiên giật mình tại chỗ, hoàn toàn không cách nào lý giải được hàm ý từ trong lời nói của bóng dáng hắc ám.
- Hắn làm sao có thể giết ta?
Diệp Hiên giật mình nói.
- Vạn cổ như sương mai, như mộng cũng như ảo, hắn không phải hắn, hắn là hắn, tất cả những chuyện này ai có thể nói rõ?
Bóng dáng hắc ám thở dài nói.
Ù ù.
Bóng dáng hắc ám rốt cục tiêu tán không thấy, ý thức của Diệp Hiên cũng bị kéo về thân thể, điều này cũng làm cho hắn lo lắng hét lớn:
- Khi nào chúng ta mới có thể gặp lại?
- Ngày ngươi thức tỉnh ký ức, trở thành 'Hoang', bởi vì cái gọi là tạm biệt, cũng chỉ là ký ức ngươi bị mất mà thôi.
Âm thanh của bóng dáng hắc ám như ẩn như hiện.
...
Ầm ầm.
Bên ngoài.
Diệp Hiên bỗng nhiên mở mắt, Thập Nhị Thiên Môn đã dung hợp thành một, một cỗ lực lượng tuyệt cường nở rộ trên người hắn, khí tức càng kinh khủng không thôi.
Chuyện khiến người ta khiếp sợ nhất chính là, thân thể Diệp Hiên còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, đang nở rộ một cỗ ánh sáng kinh người, thậm chí linh hồn của hắn cũng như lưu ly kim cương, cả người từ trong ra ngoài đều tăng lên một cấp độ.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không có bất kỳ hưng phấn nào khi mười hai Thiên Môn hợp nhất, hắn vẫn như cũ còn đắm chìm trong cuộc đối thoại với bóng dáng hắc ám vừa rồi.
- Ta là hắn, hắn là ta?
- Liễu Bạch Y có lẽ sẽ giết ta?
- Vạn Cổ chí cường pháp, quá khứ hiện tại tương lai?
- Tìm lại ký ức bị mất của ta?
Diệp Hiên lẩm bẩm, vẻ mặt hắn ngốc trệ, cả người đều có chút hoảng hốt, chỉ vì lần này trải qua thật sự khiến hắn không cách nào bình tĩnh lại.
Cái gọi là biết càng nhiều, các loại phiền não cũng theo đó mà ùa tới, mặc kệ đối phương nói thật hay giả, Diệp Hiên cũng không có khả năng không để ý.
Hơn nữa, trong âm thầm Diệp Hiên có một loại cảm giác, đối phương cũng không có lừa gạt hắn, loại cảm giác này cực kỳ nồng đậm, giống như bản thân hai người chính là một.
Mình làm sao có thể lừa gạt mình?
Hô.
Diệp Hiên từ từ phun ra một ngụm trọc khí, hắn làm cho mình tỉnh táo lại, bởi vì càng nghĩ phiền não của hắn càng nhiều, chỉ có bình tĩnh lại mới có thể trù tính con đường tiếp theo.
Cuối cùng.
Diệp Hiên tỉnh táo lại, hắn đè xuống suy nghĩ phiền não, bắt đầu tĩnh tâm cảm ngộ lực lượng bản thân có được.
Ầm ầm.
Diệp Hiên đang thúc dục tu vi trong cơ thể, một tòa Thiên Môn từ từ dâng lên ở phía sau hắn, sau đó dùng một loại phương thức huyền ảo khó lường chuyển động.
Xoẹt.
Sự tình đang sợ mà kinh người xuất hiện.
Lúc cánh cửa luân chuyển,
- Luân Hồi lực?
- Đây là lực lượng luân hồi chân chính?
Diệp Hiên ngạc nhiên thì thầm, trong hai mắt xẹt qua vẻ hưng phấn.
Trước đó, hắn mặc dù mở ra Thập Nhị Thiên Môn, nhưng sau mỗi một Thiên Môn mở ra, chỉ tuôn ra một đạo luân hồi chi quang, không giống với lực lượng luân hồi.
Vầng sáng luân hồi này nhìn như lợi hại, nhưng thật sự còn kém xa so với lực lượng luân hồi.
Cái gọi là luân hồi, vạn vật trầm luân.
Thậm chí Hỗn Độn Vũ Trụ trải qua mười hai nguyên hội sẽ tan vỡ trùng kiến, đây cũng là cái gọi Luân Hồi, thậm chí cánh cửa lớn kia, còn được gọi là Luân Hồi Chi Môn.
Nhưng bây giờ, mười hai Thiên Môn hợp nhất, Diệp Hiên rốt cục nắm trong tay luân hồi lực lượng chân chính.
Tuy rằng đạo Luân Hồi chi lực này còn rất yếu ớt, nhưng chân thật tồn tại, đối với Diệp Hiên mà nói chính là một kinh hỉ cực lớn.
Chỉ là Diệp Hiên bây giờ còn không cách nào rõ ràng, lực lượng luân hồi này đến tột cùng sẽ đáng sợ cỡ nào, chuyện này còn cần hắn tiến hành thử nghiệm trong thực chiến.
Diệp Hiên lần nữa nhìn kỹ thân thể và linh hồn, phát hiện chỉnh thể bản thân đều tăng lên một cấp độ, so sánh chiến lực lúc trước của hắn, có thể nói lên một tầng cao hơn, chỉ sợ hắn cũng không cần sợ hãi nhân vật cấm kỵ nữa, thậm chí chân chính dựa vào tu vi bản thân có thể đánh một trận để định sinh tử.
Cái gì gọi là người sống cường đại?
Giờ phút này Diệp Hiên thật sự cảm nhận được, mười hai thiên môn hợp nhất mang đến cho hắn thật sự rất tốt rất tốt, cũng không phải những nhân vật cấm kỵ kia có thể cảm giác được.
Người sống lui tránh, người chết đáng tru.
Diệp Hiên là một người sống sờ sờ, đây chính là chỗ khác biệt giữa hắn và nhân vật cấm kỵ, cũng là tiềm lực lớn nhất của hắn.
Cấm kỵ tuy mạnh, tuy nhiên người đã chết, chỉ có người sống mới có thể cười đến cuối cùng, cho đến mười hai thiên môn hợp nhất, Diệp Hiên mới có thể chân chính thể ngộ được hàm ý của những lời này.
Ù ù.
Diệp Hiên ầm ầm đứng dậy, thiên môn mênh mông ở phía sau hắn tiêu tán, cả người hắn đều trở về bình thản, không còn bất kỳ khí tức cường đại nào tản ra.
Phản phác quy chân, thể xác và tinh thần hợp nhất.
Giờ khắc này Diệp Hiên nhìn như không hề có chút khí tức nào, nhưng thật ra càng thêm đáng sợ, cho dù nhân vật cấm kỵ cũng nhìn không ra hắn nông sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận